Đời Sống Pháp Luật | 12/10/2025 09:15 PM
Trong "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", nhà văn Kim Dung đã xây dựng nên một Minh Giáo hùng mạnh với những cao thủ kiệt xuất. Nổi bật trong số đó là Tứ Đại Hộ Giáo Pháp Vương – "Tử, Bạch, Kim, Thanh" – bốn con người, bốn tính cách với võ công tuyệt luân. Dù danh vị đã được sắp xếp, thực lực chiến đấu của họ luôn là đề tài tranh luận sôi nổi trên các diễn đàn và mạng xã hội.
Trong giang hồ, Tứ Đại Pháp Vương được biết đến với thứ tự Tử Sam Long Vương, Bạch Mi Ưng Vương, Kim Mao Sư Vương và Thanh Dực Bức Vương. Tuy nhiên, khi đặt lên bàn cân so sánh võ học, thứ tự này lại không phản ánh đúng thực lực của họ.

Tứ đại Pháp vương Minh giáo.
Đứng đầu về danh vị nhưng lại thường được xếp cuối cùng về thực lực trên cạn, đó chính là Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ty. Vị trí của bà chủ yếu đến từ công lao to lớn với Minh Giáo trong quá khứ và sự nể trọng của ba vị Pháp vương còn lại.
Sở trường lớn nhất của bà là thủy chiến. Dưới nước, bà gần như không có đối thủ. Tuy nhiên, trên cạn, võ công của bà lại tỏ ra hạn chế. So với ba vị Pháp vương còn lại, võ công trên bộ của bà rõ ràng không cùng đẳng cấp.

Tử Sam Long Vương là thủ lĩnh của Tứ đại Pháp vương nhưng xét võ công thì bà thua sút nhất trong 4 người.
Chưa kể, trong khi các vị Pháp vương còn lại đều đã thể hiện khả năng vượt trội so với các nhân sĩ võ lâm cùng thời, Tử Sam cho thấy bà gặp không ít khó khăn khi đối đầu với Diệt Tuyệt Sư Thái dù có hay không Ỷ Thiên kiếm.
Vi Nhất Tiếu là một trường hợp đặc biệt. Nếu xét về đối kháng trực diện bằng chưởng pháp hay nội lực, ông có thể yếu hơn Tạ Tốn và Ân Thiên Chính. Nhưng nếu nói về sự nguy hiểm và khó lường, ông lại không hề thua kém.
Điểm mạnh nhất của Vi Nhất Tiếu chính là khinh công độc bộ thiên hạ. Tốc độ của ông được miêu tả như ma quỷ, đến không ai hay, đi không ai biết. Trong thiên hạ, gần như không ai có thể đuổi kịp ông. Chính nhờ tốc độ này, ông trở thành một đối thủ cực kỳ khó chịu.

Thanh Dực Bức Vương tính tình cổ quái nhưng khinh công đệ nhất và vô cùng khó lường.
Tuy nhiên, điểm yếu của ông là chứng hàn độc do luyện Hàn Băng Miên Chưởng bị tẩu hỏa nhập ma. Điều này khiến thực lực của ông bị hạn chế đáng kể. Sau khi được Trương Vô Kỵ chữa khỏi, sức mạnh của Vi Nhất Tiếu đã được khôi phục hoàn toàn, giúp ông trở thành một trợ thủ đắc lực với khả năng ám sát và do thám không ai sánh bằng.
Nếu Tạ Tốn là bá khí, thì Ân Thiên Chính chính là hiện thân của sự kiêu hãnh và kinh nghiệm trận mạc. Là người lớn tuổi nhất, ông sở hữu nội lực hùng hậu và bản lĩnh chiến đấu dày dạn. Đồng thời, Ưng Vương cũng có tư duy tiến bộ. Khi Minh Giáo xào xáo nội bộ, một mình ông đã lập nên Thiên Ưng Giáo để đối đầu với các đại phái đồng thời tránh cho bản thân phải làm chuyện có lỗi với Minh giáo, đủ thấy khí phách ngút trời.
Tuyệt kỹ làm nên tên tuổi của ông là Ưng Trảo Cầm Nã Thủ. Môn võ này được chính Trương Tam Phong đánh giá là một trong những môn cầm nã thủ độc đáo nhất võ lâm, thể hiện sự cương mãnh và tinh diệu.

Ưng Vương Ân Thiên Chính xứng danh lão anh hùng.
Chiến tích ấn tượng nhất của Ân Thiên Chính là tại trận chiến trên đỉnh Quang Minh. Dù tuổi cao sức yếu, ông vẫn một mình đứng ra nghênh chiến, lần lượt giao đấu với các cao thủ của Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động mà không hề nao núng. Phong thái và thực lực của ông khi đó không hề thua kém Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu. Với bản lĩnh và sức chiến đấu bền bỉ, ông vững vàng ở vị trí thứ hai.
Chỉ đáng tiếc cho Ưng Vương khi vào cuối đời, ông không còn sức khỏe đủ để có thể chinh chiến cùng các cao tăng Thiếu Lâm để giúp người anh em Tạ Tốn. Sự ra đi của Ân Thiên Chính là một trong những nốt trầm lớn nhất của Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Ngôi vị đệ nhất trong Tứ Đại Pháp Vương gần như luôn được cộng đồng người hâm mộ nhất trí trao cho Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Ông không chỉ là một võ phu mà còn là một bậc kỳ tài văn võ song toàn. Trí tuệ của Tạ Tốn được thể hiện qua khả năng thuộc lòng vô số bí kíp võ công và sự mưu lược của mình.

Mạnh nhất phải là Tạ Tốn.
Về võ công, Tạ Tốn sở hữu những tuyệt kỹ mang tính hủy diệt. Thất Thương Quyền, môn quyền pháp chí dương của phái Không Động, qua tay ông đã đạt đến cảnh giới đáng sợ. Dù có nhược điểm "tự làm hại mình trước khi hại người", với nội lực thâm hậu, Tạ Tốn đã dùng nó để đánh chết thần tăng Không Kiến của Thiếu Lâm, người đã luyện thành công Kim Cang Bất Hoại Thể - một chiến tích đủ để chứng minh sức mạnh kinh người của ông.
Bên cạnh đó, Sư Hống Công của Tạ Tốn là một thứ vũ khí âm thanh kinh hoàng, có thể làm chấn động tâm phách, khiến đối thủ điên loạn hoặc chết ngay tại chỗ. Tại đảo Vương Bàn Sơn, chỉ một tiếng gầm của ông đã khuất phục toàn bộ quần hùng, đoạt được Đồ Long Đao. Với sức mạnh toàn diện từ nội công, ngoại công đến trí tuệ, Tạ Tốn xứng đáng với vị trí dẫn đầu không thể tranh cãi.

Không phải ai cũng có khả năng và bản lĩnh một mình khuấy đảo võ lâm như Kim Mao Sư Vương.
Mỗi vị Pháp Vương đều là một tượng đài, một mảnh ghép không thể thiếu tạo nên sức mạnh của Minh Giáo. Tuy nhiên, nếu xét về thực lực chiến đấu tổng hợp, Tạ Tốn xứng đáng là người mạnh nhất, theo sau là Ân Thiên Chính, Vi Nhất Tiếu và cuối cùng là Đại Ỷ Ty. Dù thứ hạng ra sao, họ vẫn mãi là những nhân vật kinh điển, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả yêu mến kiếm hiệp Kim Dung.