"One Piece: Đảo Hải Tặc" là bộ truyện tranh kể về chuyến hành trình của cậu bé Luffy cùng với các thành viên khác đi đến các vùng biển khác nhau để tìm kiếm kho báu vĩ đại nhất thế giới và trở thành Tân Hải Tặc Vương.
Sau hơn 20 năm ra mắt, One Piece đã tạo nên một cơn sốt trên toàn cầu, có một lượng fan hùng hậu, các sản phẩm đồ chơi, quần áo, poster luôn trong tình trạng cháy hàng vì sức hút của bộ truyện này.
One Piece đã đưa khán giả đến với một thế giới rộng lớn, với những trận đánh dữ dội, đặc biệt khi các đối thủ có khả năng và sức mạnh vô cùng đặc biệt. Hơn thế nữa khán giả còn có cảm giác được hòa mình vào những cuộc phiêu lưu hùng vĩ, được đi đến những nơi kỳ bí, thỏa mãn những ước mơ tuổi thơ xa xưa nhất.
Tuy nhiên, nếu chỉ vậy thì One Piece cũng như rất nhiều tác phẩm hành động khác, không thể mang đến một sức ảnh hướng lớn lao, cũng như chinh phục được trái tim của hàng triệu khán giả. Điều khiến fans luôn trong tâm trạng háo hức chờ đợi mỗi tập mới ra đời suốt gần 20 năm qua còn nằm ở một điều đặc biệt khác- trái tim.
Xuyên suốt bộ truyện ngoài những cảnh hành động mãn nhãn là sự đan xen về những sự hy sinh của tình bạn, tình đồng đội, tình anh em. Những câu chuyện xúc động trong truyện luôn khiến người đọc, người xem phải rơi nước mắt. Và ngay cả "thánh Oda"- tác giả của bộ truyện nhiều lúc cũng không thể cầm nổi nước mắt.
Mới đây trong một cuộc phỏng vấn tác giả Oda không khỏi xúc động khi nhắc đến bộ truyện của mình.
D: Oda- Sensei!
Khi ông vẽ bộ truyện này thì có cảnh nào khiến ông khóc không? Và khoảng khắc nào khiến ông khóc nhiều nhất?
O: Oh! Đây thật sự là một câu hỏi khó
Cá nhân tôi thực sự đã khóc rất nhiều. Thậm chí có những lúc "việc vẽ" trở nên rất khó khăn với tôi vì những cảm xúc bỗng nhiên "dâng trào" khiến tôi phải rời khỏi bàn làm việc ngay lập tức thì mới có thể thở được.
Đối với tôi thì cảnh khiến bản thân khóc nhiều nhất hay đúng hơn là cảnh khó vẽ nhất chính là phân cảnh Robin không ngừng la hét "Tôi muốn sống. Hãy cho tôi ra khơi cùng các bạn". Nó khó vẽ đến mức tôi phải đặt bút xuống, tay run không thể cầm nổi nó. Sau đó thì "nức nở" khóc như chính cảm xúc của nhân vật vậy.
Đã có rất nhiều lúc tôi như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc đây là cảnh khiến tôi "ám ảnh" nhiều nhất.
Các bạn thấy không "thánh Oda" cũng giống chúng ta chỉ là con người bình thường mà thôi, ông cũng có cảm xúc và nhiều lúc cũng phải khóc "nức nở" trước số phận của các nhân vật mà chính bản thân mình tạo ra.
Robin- một cô nàng vô cảm với mọi việc. Cô có một quá khứ vô cùng đau khổ, mất gia đình, mất tổ quốc, từ bé chỉ biết chạy và chạy, cô dường như không tin tưởng ai trong cuộc sống. Cô chỉ biết sống trong suy nghĩ của mình mà không biết tương lai đi về đâu, bản thân sống vì điều gì.
Vậy mà con người ấy đã bật khóc và trước tình bạn, tình đồng đội cao đẹp của Luffy cô như được "bừng tỉnh", bắt đầu sống thật với lòng mình, để lại sau lưng mình quá khứ đầy đau thương và nỗi cô đơn 20 năm để thực sự sống có ý nghĩa hơn cùng đồng đội mình.
Cô cũng từng nói: "Trong suốt 20 năm chạy trốn và bị truy đuổi, ta đã phản bội rất nhiều người, dùng mạng sống của họ để bảo vệ mình! Vì ta không có gì để bảo vệ hay được bảo vệ.
Nhưng giờ đây ta không thể làm điều đó được nữa. Mạng sống ta từng vứt bỏ. Ước mơ của ta từng bị ngừng lại. Trái tim ta từng bị mất đi. Nhưng họ (băng Mũ Rơm) đã giúp ta có lại tất cả mọi thứ!"
Thật sự tình cảm của con người có một sức sống vô cùng mãnh liệt, nó khiến bản thân những người bị tổn thương, đau khổ có thể vượt qua chính mình, sống một cuộc đời khác. Chỉ cần sống "chân thành" với nhau thì cuộc sống sẽ mang đầy phép màu và những điều tốt đẹp. Đây chính là thông điệp vô cùng "cao đẹp" mà tác giả Oda đã mang đến cho khán giả. Và chắc chắn đây sẽ là một trong những khoảnh khắc "kinh điển" nhất trong cả series One Piece.
Còn các bạn thì sao, chi tiết nào khiến bạn cảm động và ấn tượng nhất. Hãy cùng chia sẻ để chúng ta cùng thảo luận nhé.