Khi cả thế giới còn đang ngẩn ngơ với những siêu phẩm Marvel vào năm 2015, thì một đoạn teaser ngắn về một anh hùng không-phải-Marvel với 2 thanh đao cong đến mức khó hiểu tiêu diệt cả một băng đảng chỉ qua vài lần chạm đã khiến rất nhiều người xôn xao. Tìm hiểu kĩ, thì đó là teaser cho bộ phim siêu anh hùng đầu tiên của đất nước Nga.
Rất nhanh chóng, nhà sản xuất trở nên ngập lụt trong những lời khen đến từ khắp thế giới, rằng kĩ xảo thật tuyệt, vũ khí thật hay ho và nhìn chung thật đáng mong đợi. Thế nhưng, vào một buổi tối ngày 23 tháng 2 năm 2017, hy vọng mong manh ấy đã bị dập tắt, phũ phàng như một ngọn đèn le lói trước siêu bão Haiyan.
Bộ phim có một bắt đầu khá nhanh, đi thẳng vào nội dung, đâm sâu vào gốc rễ vấn đề mà không cần phải có râu ria ngoài lề. Đến lúc cần thiết, sẽ có một nhân vật bất ngờ đọc to toàn bộ kịch bản để người xem hiểu chuyện gì đang xảy ra, và đúng là phim rất dễ hiểu. Từ phút đầu đến phút cuối, nhiệm vụ của người xem là ngồi im trong rạp, cất não vào túi xách để não nghỉ ngơi, và hồn nhiên tận hưởng 90 phút phim với kĩ xảo đùng đoàng.
Guardians đã đặt yếu tố giải trí và thư giãn của bộ phim lên hàng đầu, vì thực sự bạn không phải suy nghĩ gì về nội dung phim, cũng như mọi cố gắng để hiểu được nó là không cần thiết. Có một ông anh thích đập đá, một ông anh nhiều lông, một ông anh Đèn Nhấp Nháy, một chị gái biết tàng hình. Các anh chị họp lại theo lời triệu tập của Nick Fury phiên bản nữ, và rồi choảng nhau với một anh già gân có chút lệch lạc về suy nghĩ, và rồi thua, và rồi choảng nhau, và rồi thua, và rồi choảng nhau, và rồi (tất nhiên) chiến thắng.
Có lẽ, một công thức quen thuộc của mọi phim hành động là cho dù có nặng đô đến đâu, vẫn phải có những phút giây bùi ngùi, nghẹn ngào vì xúc động. Guardians đã áp dụng công thức này rất nhiệt tình, không chỉ một lần mà còn vài lần. Chúng ta được nghe các nhân vật hát cải lương về chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay, chuyện của anh và chuyện của em, thậm chí là cả chuyện về con cháu anh.
Thật xúc động biết bao, khi sếp bỗng trở thành một người bạn, khi cô chiến sĩ bắn súng như vẽ tranh và đột nhập hang ổ địch như đi chợ bỗng trở thành bác sĩ hoa chuối tư vấn tâm sinh lý cho bạn? Guardians đã xuất sắc làm lu mờ đi bức tường ngăn cách giữa cấp trên và cấp dưới, tạo ra một trường hợp chưa từng có mà hàng triệu triệu nhân viên văn phòng ở Việt Nam hằng mong ước.
Cảm xúc của người xem trong rạp
Khi xem Guardians, tức là bạn đã cho phép bản thân trải nghiệm những điều mới mẻ chỉ với một trải nghiệm điện ảnh. Bạn đã bao giờ ngáp ngắn ngáp dài giữa một cảnh phim hành động? Bạn đã bao giờ ôm mặt vì cảm thấy... xấu hổ cho đoàn làm phim? Bạn đã bao giờ muốn rời khỏi phòng chiếu, lên máy bay tới thẳng Nga và cào rách mặt biên kịch của phim? Nếu câu trả lời là chưa, thì Guardians ở đây để đưa bạn lên chuyến tàu cao tốc của những xúc cảm ấy.
Càng đi sâu vào phim, sự hời hợt trong khâu kịch bản càng được nhấn mạnh, bôi đen, phóng lớn. Một kịch bản lười biếng, thiếu kết nối, mang cảm giác được tạo ra chỉ để cho những pha hành động bớt rời rạc (mặc dù đằng nào thì nó cũng rời rạc). Có lẽ, biên kịch khi viết kịch bản phim cũng hoang mang không kém người xem trong rạp, và trong cơn áp lực với deadline đã nhào nặn ra một câu chuyện không đầu không đuôi, không xoắn không thẳng, méo mó và không tuân thủ bất kì quy luật nào của logic.
Giây phút trước, anh Gấu xé hết quần áo để hóa thú, phút sau anh đã lại có một chiếc quần mới toanh vừa vặn và tôn dáng. Chị gái Nick Fury, nhân vật mạnh nhất team, là hình mẫu của người phụ nữ giỏi việc nước đảm việc nhà, linh hoạt biến hóa từ một đặc vụ bài bản đến bác sĩ tâm lý, ném vào mặt người xem những câu thoại nhảm đến kinh hoàng và đi catwalk quanh trường quay.
Tuy nhiên, không phải Guardians không có điểm mạnh. Với kinh phí đầu tư ít ỏi, bộ phim đã thực hiện khá tốt phần kĩ xảo của mình, dù đôi chỗ trông vẫn còn khá giả. Dàn diễn viên của phim dù diễn dở nhưng ngoại hình lại được điểm 10 cho chất lượng, dù có phải ngồi bàn giấy cả ngày nhưng cơ thể của nam thì vẫn có dáng và nữ thì nuột nà không kém gì nữ chính (một lần nữa, ước mơ của dân văn phòng Việt Nam). Âm nhạc của phim tuy đôi lúc có bị lạm dụng quá đà thì cũng không thể phủ nhận là khá hay, đem lại bầu không khí sôi nổi và giúp đỡ làm lu mờ cái sự nghèo nàn của kịch bản.
Guardians là một nhân tố rất cá tính và riêng biệt của điện ảnh Nga, khi bộ phim dám bứt phá, đạp đổ tất cả những quy tắc vốn được thiết lập để tạo nên một bộ phim hay. Thế nhưng, nếu bộ phim chỉ đơn thuần dở, thì quá trình tiêu thụ nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thứ khiến những người phê bình cảm thấy bứt rứt, ăn năn và quặn thắt trong sâu thẳm trái tim, chính là việc Guardians là kẻ tiên phong của điện ảnh Nga trong lĩnh vực phim anh hùng, kĩ xảo nặng.
Khen làm sao nổi, khi nó dở đến thế? Chê làm sao nổi, khi bản thân người viết là một người đầy lòng trắc ẩn và không có ý định vùi dập cả một nền công nghiệp chỉ vì một sản phẩm đầu tay có vấn đề? Xem Guardians, cũng giống như bị người yêu đánh vậy. Đau thì đau thật, nhưng mà đánh lại thì không nỡ.