- Theo Helino | 09/07/2019 09:30 PM
Đối với nhiều người, Pokemon đã trở thành một phần của tuổi thơ, đến mức mà họ dù đã trưởng thành, đã có công ăn việc làm, thậm chí là cả con cái nhưng vẫn không thể bỏ qua thói quen theo dõi từng Pokemon mới xuất hiện. Dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng được nhìn lại cuộc hành trình của Ash hay những chú Pokemon đã từng cầm trên tay khi chơi thẻ bài, ít nhiều chúng cũng gợi lại biết bao ký ức khó quên.
Dưới đây là bức thư tâm tình mà một bạn gái "nghiện" Pokemon nặng đã gửi đến cho cộng đồng Poke Huyền Thoại. Có thể thấy, đối với những fan cuồng của Pikachu, Bulbasaur hay Charmander và vô số cái tên khác trong thế giới Pokemon, cuộc hành trình khám phá này vẫn chưa bao giờ có điểm dừng. Hãy để trí tưởng tượng của mình được bay xa hơn nữa, mơ về cuộc phiêu lưu thú vị nhất.
Bài viết của bạn Lan Anh trong cộng đồng Poke Huyền Thoại:
Mình nghĩ, đa phần các trò chơi hiện nay dù có gắn mác theo độ tuổi nhưng hầu như lại chẳng ăn thua. Bởi với một đứa nhóc hay được bố mẹ nó cho xem phim bắn nhau, chém giết thì việc nó có đam mê với những trò chơi mang tính hành động, bắn chưởng bùm bùm cũng là điều gì đó khá dễ hiểu. Thế nhưng, duy nhất chỉ có 1 tựa game mà bạn chẳng cần lo về vấn đề giới hạn tuổi tác, lại còn đặc biệt phù hợp cho trẻ con nữa, chính là game Pokemon.
Đối với rất nhiều người ở tầm tuổi của mình, Pokemon gần như là thứ duy nhất gói gọn lại cả một khung trời tuổi thơ. Đó có thể là những buổi chiều chạy từ trường về nhà thật nhanh để được xem tập phim mới nhất về Ash và đồng đội. Hoặc cũng đôi khi là những màn chơi thẻ bài, khoe với nhau xem đứa nào sưu tầm được nhiều thẻ nhất, thẻ nào xịn nhất…
Vậy thì hiển nhiên, chắc chắn cũng sẽ có nhiều bạn đọc cũng rơi vào trường hợp như mình, một cô gái đã 29 tuổi và vẫn còn rất "cuồng" Pokemon, đến mức quên ăn quên ngủ. Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng vì sao lại như thế chưa?
Ở bất kỳ phần đầu nào của các phiên bản Pokemon, người chơi sẽ được "mẹ" gói cho bữa trưa và… tống ra ngoài đường. Tiếp đó, nhân vật chính sẽ nhanh chân chạy đến khu vực của ông tiến sĩ nào đó có cái tên được lấy ý tưởng từ các loài cây (Oak, Syramore, Birch) và nhận được trận đấu đầu tiên trong đời.
Kể từ đó, mọi thứ sẽ diễn ra đều phụ thuộc vào quyết định của bạn. Đi đâu, làm gì, ăn gì, bắt Pokemon ra sao, chiến đấu ở những thành phố nào… Có rất nhiều ý định mà người chơi được tự do lựa chọn, khám phá.
Hài hước ở chỗ, bà mẹ của bạn trong game sẽ gọi cho bạn tổng cộng khoảng 9 lần trong suốt tựa game chỉ để hỏi thăm đôi ba câu cho có lệ, mặc cho "con trai bả" đang tự lao đầu vào những phi vụ kinh thiên động địa như "oánh lộn" với một con chim siêu to khổng lồ, vỗ cánh phát là bay hết nhà cửa hoặc dây dưa mãi không thôi với tổ chức tội phạm cực "nhây" mang tên Team Rocket.
Và vì sao mà mình vẫn thích cái thế giới này? Bởi nó hoàn toàn tự do theo đúng nghĩa đen, bạn có thể đến bất kỳ đâu, làm bất cứ thứ gì mình muốn. Tưởng tượng mà xem, một cậu nhóc 10 tuổi, dắt theo chú Pikachu be bé đáng yêu và ngao du khắp thế gian. Như vậy đã là quá đủ để kích thích trí tưởng tượng của những cô bé, cậu bé đang chăm chú dõi theo màn hình tivi. Và đương nhiên, sức hút ấy chưa bao giờ giảm nhiệt đối với ngay cả những người lớn luôn ao ước được thực sự dấn thân vào thế giới kỳ thú này.
Mình không mấy hứng thú với việc đem đám Pokemon đáng yêu đi "thi đấu" với người chơi khác. Nhưng ngược lại, nếu được xem các Huấn Luyện Viên thi đấu với nhau, mình sẽ dõi theo từ đầu chí cuối. Nó cũng giống như một ai đó đam mê các môn thể thao mạo hiểm vậy, sự kịch tính kéo dài và liên tiếp làm chúng ta giật mình thon thót. Chỉ cần nghĩ tới cái cảnh Mega Mewtwo lao vào tấn công Arceus, dù là fan cứng hay fan mềm của Pokemon thì tin mình đi, ai ai cũng phải chứng kiến cho bằng được. Đấy chính là cái sức hút rất riêng của thương hiệu này đấy.
Không chỉ vậy, cũng trong lúc chứng kiến các trận so tài, bạn sẽ học được vô số điều thú vị mà chỉ Pokemon mới có. Nào là tiến hóa Mega, lên cấp, Z Move, uống "thần dược" để tăng sức mạnh, chỉ số… Đôi khi, dù chỉ là một chú Pokemon nhỏ xíu nhưng cũng giúp Huấn Luyện Viên của nó chiến thắng trận chung kết, điều mà chẳng ai đoán ra nổi. Nếu bạn vẫn chưa đoán ra đó là trận đấu nào thì xin được thưa rằng, chính là trận chung kết Pokemon thế giới năm 2014 giữa Se Jun Park và Omari Travis. Pachirisu, chú Pokemon bé tí xíu, đứng giữa cả đống những loại Pokemon hung dữ, to lớn và kết quả thì sao ư? Nhỏ bé mà "cân" cả server đấy. Thật ngoài sức tưởng tượng!
Và điều cuối cùng khiến mình đã, đang và sẽ luôn luôn yêu thích Pokemon chính là phải cảm tạ ba má đã cho cơ hội được thỏa sức vùng vẫy trong cái thế giới kỳ thú này từ đúng độ tuổi mà trí tưởng tượng được bay xa nhất. Không phải 7 hay 8 tuổi, cũng không phải 15 hay 16 mà là đúng lúc 10 tuổi, lần đầu tiên được sờ đến một tựa game Pokemon, rồi xem phim, rồi bàn tán cùng bè bạn. Đó thực sự là một giấc mơ mà cả đời này sẽ khó có thể quên được.
Bạn đọc có thể chia sẻ kỷ niệm về Pokemon của mình cùng Poke Huyền Thoại tại: https://www.facebook.com/pokeht.vn/