Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại

Trần Quốc Anh  - Theo Helino | 22/01/2018 09:17 AM

Bài dự thi của độc giả Trần Quốc Anh với tựa game Yu-gi-oh!.

Từ hàng ngàn năm trước, người Ai Cập đã biết cách giải trí bằng những trò chơi đơn giản, mà ngày nay chúng ta gọi là “Board game”.

Thời gian trôi qua, vô số Board Game ra đời, có những game bị dòng thời gian nuốt chửng, nhưng một số vẫn tồn tại qua thời gian.

Cờ tướng, cờ vây, cờ vua… không hề mai một mà ngược lại, chúng còn được nâng lên tầm thể thao.

Board game gắn bó với tôi nhất cũng bắt đầu từ đó…

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 1.

Quay ngược trở lại những năm 2000…

Khi bộ truyện “Vua Trò Chơi” vẫn còn xuất bản, tôi, một thằng nhóc học tiểu học, lúc đó chỉ biết cắm mặt vào học hành. Không chơi bời, không đánh nhau, thậm chí là không ăn quà vặt, thường xuyên chỉ điểm những thằng phạm lỗi.

Có lẽ vì thế mà tôi bị bạn bè trong lớp ghét, chính tôi bây giờ cũng công nhận mình đáng ghét thật.

Một ngày nọ, bọn cùng lớp tụm năm tụm ba, hình như đang chơi một trò gì đó.

Hứng chí tò mò, tôi lại gần xem thử.

Trò chơi gồm những quân bài xanh đỏ tím vàng. Nào là “Rồng Trắng Mắt Xanh”, “Thần Sức Mạnh”, “Phù Thủy Áo Đen”, trông khá màu mè.

Không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ đó không phải là tam cúc hay tú lơ khơ. Đánh bạo hỏi 1 thằng, chúng nó nói: “Đây là bài magic, cái này hay lắm, cơ mà mấy thằng học sinh gương mẫu như mày không chơi được đâu”.

Đang háo hức như vậy mà tự dung ăn nguyên gáo nước lạnh vào người, tôi cãi lại: “Ai bảo bọn mày là tao không chơi được, thằng mạnh nhất lớp đâu ra đây đánh với tao, ai thua bao thằng thắng chầu kem”.

Lần đó tôi thua trắng. Thắng sao được khi bên nó toàn bài mạnh, mà mấy lá bài bọn nó đưa tôi chẳng có con nào công trên 2000 cả. 10 ngàn, đó là số học phí đầu tiên của tôi.

Sau đó, tôi tham gia vào hội của lớp, đánh nhiều hơn, có thắng có thua. Nhưng quan trọng nhất là chiếm được niềm tin của bạn bè. Bọn nó không ghét tôi nhiều như trước, không chửi “thằng điên” như hồi đó nữa.

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 2.

Sang năm cấp 2, tôi bắt đầu sưu tầm những lá bài mạnh, đi đấu với các lớp khác và giành được khá nhiều chiến thắng. Nhưng bước ngoặt lớn nhất là được chơi Yu-Gi-Oh! Power Of Chaos, cái đĩa mà ông anh họ của tôi tích cóp tiền ăn sáng mua về. Lần đầu tiên được biết thế nào là luật chính thức của Konami, được đấu với những huyền thoại như Yugi,Kaiba và Jonouchi, thật là phấn khích.

Tất nhiên ban đầu cũng bị ăn hành liên tục, như hồi tiểu học vậy. Có những lúc sắp thắng, dàn 3-4 quái trên sân rồi mà thằng Yugi nó quẳng “Raigeki”, “Mirror Force”… Đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh câu nói “I Activate My Spell Card !!!”

Mỗi lần như thế chỉ cầu mong trên sân mình có hàng phá giải, cơ mà đa số là không có.

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 3.

Chúng tôi cứ ăn ngủ cùng với những lá bài, cho đến một ngày….

Tôi vẫn nhớ rõ đó là một ngày hè nóng nực, tôi cùng vài thằng bạn bị lão tổng giám thị, khắc tinh của bọn đầu gấu trong trường nhốt vào phòng vì tội đánh lộn trong lớp.

Thằng Toàn, thằng Long và tôi, ngồi trong phòng giám thị, chẳng có việc gì để làm nên hứng chí lục ngăn kéo bàn ra xem. Ôi trời ơi, cả đống bài hiếm trong đó, mà đứng trước kho báu thì hiếm người kiềm chế được lắm. Thế là chúng tôi khoắng sạch, hết giờ lẳng lặng ra về, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đó là sai lầm lớn nhất mà chúng tôi đã phạm phải…

Vài hôm sau, tiết 4 vừa hết, chúng tôi đang quyết đấu trong một góc lớp.

Bỗng… lão giám thị mặt đằng đằng sát khí cầm gậy xộc vào lớp. Lão tiến thẳng đến chỗ chúng tôi quát lớn
“Dẹp, dẹp, không có bài bạc gì hết. Các anh dám lục ngăn kéo của tôi, được lắm. Mời tất cả xuống phòng hiệu trưởng uống trà !!!”

Nghe đến thế, chúng tôi ai cũng xanh mặt, nhìn nhau không ai bảo ai, cun cút xuống phòng hiệu trưởng…

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 4.

Sau khi viết bản kiểm điểm và bị hai thầy sạc cho một trận bằng những từ ngữ rất nặng nề, chúng tôi cảm thấy như bị tổn thương. Tôi từ bỏ Yu-Gi-Oh!, tập trung vào học hành. Nhóm bạn cũng bắt đầu tan rã.

Mặc dù vẫn chơi với nhau, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến những lá bài nữa.

Cho đến một ngày…

Sau khi kết thúc năm lớp 9, hoàn thành kỳ thi vào 10, không biết lý do gì mà tôi lại vớ được tờ báo cũ.

Bài báo nói về Yu-Gi-Oh!, về những giải đấu, cộng đồng khắp thế giới.

Lần đầu tiên tôi được chứng kiến những duelist thực thụ, đấu với nhau bằng tất cả con tim.

Không phân biệt đẳng cấp, màu da hay quốc tịch, tất cả như hòa mình vào trận chiến.

Lướt qua trang báo tiếp theo, tôi chợt để ý thấy một lá bài…

Một chú rồng với những đốm lân tinh lấp lánh vây quanh, ngạo nghễ tung cánh trên bầu trời đầy sao.

Stardust Dragon…

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 5.

Như người mất hồn, tôi chăm chú nhìn vào đó… Tại sao lại có lá bài đẹp như thế cơ chứ?

Đốm lửa đại diện cho nhiệt huyết tuổi trẻ tưởng như đã tắt, nay bất ngờ vụt sáng trở lại.

Chạy hết tốc lực ra cổng trường, tôi dò hỏi về lá bài đó.

Hết trong khu, tôi lại bắt xe ra đường khác, quận khác… làm mọi cách để có được nó.

Và cuối cùng, tôi cũng tìm được Stardust Dragon ở một con hẻm nhỏ.

Chủ hàng đồng ý bán cho tôi với giá hữu nghị. Tôi cầm lá bài đem về, bọc kỹ, đem trưng trên bàn học như một báu vật. Dù nó chỉ là hàng giả, nhưng với tôi nó là cả gia tài.

Tôi điên cuồng lên mạng tìm mọi thông tin về Yu-Gi-Oh!, cho đến khi tìm ra anime.

Tôi đã xem hết, kể cả season 0, Duel Monster, GX, và phần mới nhất hồi đó là 5Ds.

Mỗi phần là một câu chuyện khác nhau, về những con người, hoàn cảnh khác nhau.

Nhưng họ có một điểm chung: Lòng nhiệt huyết không bao giờ cạn và khát khao chạm đến đỉnh vinh quang.

Từ một Yugi hết lòng vì bạn bè, sẵn sàng hy sinh không vụ lợi.

Đó là một Judai nhiệt huyết, hăng hái ở Duel Academy (Học viện đấu bài).

Một Yusei ban đầu có hơi lạnh lùng, nhưng thực ra sống rất tình cảm.

Yu-gi-oh! Quá khứ, tương lai và hiện tại - Ảnh 6.

Tất cả như tô điểm cho bức tranh về những Vua Trò Chơi thêm phần sống động, có lẽ cả bức tranh cuộc đời tôi nữa.

Kể từ đó, tôi hiểu rằng mình không thể sống thiếu Yu-Gi-Oh! Và cứ thế, tôi bước tiếp đến con đường mà tôi muốn đi.

Làm quen với VNDA (HNDA sau này), tôi được các anh em chỉ bảo nhiệt tình, hướng dẫn cách chơi, thực hiện combo, trao đổi mua bán, tham gia vào các giải đấu (Mặc dù thua suốt)…

Yugi Muto, anh đã giúp tôi, cứu rỗi linh hồn cằn cỗi của tôi trở nên đầy sức sống, ngập tràn niềm tin và hy vọng.

Cám ơn anh, và cho tôi nói lời sau cùng, cho dù chuyện gì có xảy ra đi nữa : I AM A DUELIST!!!

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.