Xin ảnh game để ngồi tô màu, đây là cách thể hiện niềm đam mê cháy bỏng của một game thủ… đang ở tù

Nga0Du  - Theo Trí Thức Trẻ | 29/03/2017 02:51 PM

Nhìn vào những tình cảnh như thế này, chúng ta mới càng thấy chân trọng hơn cuộc sống ở hiện tại. Niềm vui, niềm hành phục đôi khi chỉ đơn giản là chơi một ván game mà thôi.

Với tốc độ phát triển và tầm ảnh hưởng ngày càng lớn của game đến xã hội, hiện nay có rất nhiều người coi game là một thói quen, một sở thích hay thậm chí là một niềm đam mê đi suốt cuộc đời. Để thể hiện tình yêu của mình với game, các game thủ đã có nhiều cách làm vô cùng độc đáo. Như game thủ sau đây cũng là một ví dụ tiêu biểu.

“Hello anh! Em ở trong này chán quá. Anh khi rảnh thì in dùm em mấy tấm a3 hoặc a4 về hero Dota2 để em có thể ngồi tô hoặc vẽ cho vui. Ước gì 1 tuần được chơi 1 game củng được hoặc thậm chí 2 tuần chơi 1 game củng được luôn. Nhưng chắc không xong rồi. Dạo này anh có tổ chức gì phá chơi không? Có sự kiện gì không? Em nhớ mấy sự kiện anh làm mà mổi đêm khi chán khi buồn là em ngồi xem cười muốn nấc. Công nhận mấy thanh niên đó quậy gớm…”

Những dòng tâm sự trên vừa được một admin có tiếng trong cộng đồng game thủ Việt chia sẻ. Đây là câu chuyện về một người bạn của anh, một game thủ rất đam mê DOTA 2 nhưng hiện đang phải thụ án tù ở Australia. Đương nhiên trong quá trình thụ án, việc được tiếp xúc với máy tính để chơi game là điều không tưởng. Chính vì lẽ đó, game thủ này chỉ mong muốn có được một, hai bức hình game để ngồi tô màu cho bớt nghiền.


Ảnh chỉ mang tính minh họa

Ảnh chỉ mang tính minh họa

Thế mới thấy, sức lan tỏa và tầm ảnh hưởng của game đang ngày một lớn hơn trong xã hội. Dù là một người bình thường, một ngôi sao nổi tiếng, một chính trị gia hay một phạm nhân đang tù tội, game vẫn luôn song hành cùng họ và là một lĩnh vực giải trí lành mạnh mà ai cũng có thể thưởng thức.

Không những vậy, nhìn vào những tình cảnh như thế này, chúng ta mới càng thấy chân trọng hơn cuộc sống ở hiện tại. Niềm vui, niềm hành phục đôi khi chỉ đơn giản là chơi một ván game mà thôi.