Tôi vốn là một đứa trầm tính từ bé, ngoài ở trường ra thì chỉ ở nhà. Không biết tới tivi và net. Bản thân thì cực kì ghét game nói chung và game online nói riêng. Bởi nhìn những đứa bạn học phổ thông xung quanh cứ chơi game sa sút học hành. Thậm chí, khuyên không được mà tôi dỗi luôn đứa bạn thân, chỉ vì nó chơi game bỏ học. Cho đến một ngày, có lẽ là ngày định mệnh. Một lần nọ tình cờ thấy một đứa bạn cùng lớp cao đẳng tôi đang học chơi Cửu Âm là một nhân vật nữ mặt xinh xinh, váy áo xúng xính đang trồng cây, tự nhiên lòng xao xuyến lạ. Cửu âm đến với tôi một cách nhẹ nhàng như vậy đấy.
Về đến nhà cũng hí hửng tải game vẽ ra bao nhiêu là viễn cảnh tươi sáng trong đầu. Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Trong lúc chờ tải game thì phải đi làm “giấy khai sinh” cho “con bé” - vì tôi quyết định chơi nhân vật nữ. Loay hoay mãi mới tạo được cái mặt cute phô mai que và nghĩ được cái tên ưng ý. Cứ ngỡ sẽ được váy áo xúng xính tung tăng hái hoa bắt bướm như đã thấy, không ngờ đập vào mặt là bộ đồ tân thủ không được long lanh cho lắm và một chuỗi quest. Trong tôi hoang mang thầm nghĩ “cái gì thế này hoa đâu bướm đâu”, nhưng cũng chạy theo những hướng dẫn tân thủ, rất may là có hướng dẫn nếu không chắc tôi chỉ có việc ngồi nhìn. Đối với một đứa không biết chơi game mà bắt đầu bằng game nhập vai như thế này thì có hơi khó khăn.
Thoát được cái quest tân thủ, chạy loanh quanh trong map Ác Nhân Cốc thấy người đâu cũng có người, sau mới biết đó chỉ là NPC. Vô tình click trúng NPC thì giật cả mình không biết làm sao, dần thì lại thích thú, cứ chạy va phải NPC chỉ để xem nó nói gì. Lần đầu tôi biết đến game mà không phải cày cấp như vậy, thấy nó cũng lạ lạ. Càng tìm hiểu, càng trải nghiệm lại càng thấy thích thú, mỗi ngày luôn dành thời gian nhất định sau giờ học chỉ để online ngắm nhân vật của mình, ngắm cảnh ingame. Thấy tôi chơi game, mấy đứa bạn trong lớp cũng bắt đầu tải về chơi cùng, chúng tôi lập thành một team nhỏ. Đa số tụi bạn đều biết về Cửu âm nên không có gì bỡ ngỡ, còn tôi thì lơ ngơ như nai vàng.
Đầu server, team chúng tôi đi cấm địa Mộ Sắc Chi Thôn vật vã chết lên chết xuống mới được quyển Nhạn Hành Công (một loại khinh công vô cùng giá trị đầu server). Bạn không biết đâu, thời gian đó khinh công vô cùng đắt giá. Hết turn cấm địa, tôi là người nhặt được, khổ thân là cái gì trong túi cứ click phải sử dụng được là tôi đều nhai sạch, kể cả quyển khinh công đó. Nghe nói bán có tiền mà tiếc hùi hụi. Rồi đám bạn cũng nghỉ game, lại một mình tôi bắt đầu cuộc hành trình khám phá Cửu âm.
Lâu dần quen với game hơn, tôi ngày ngày log acc luyện công, diễn võ luyện đàn rồi lại đi khắp map, dù không mê đánh nhau nhưng lại thích đứng nhìn người ta đánh. Cuộc sống trong game của tôi cứ bình lặng như vậy, không áo lụa quần là, không build kim build ngọc như người ta. Cho đến ngày tôi gặp được sư huynh. Sư huynh tập cho pk, nhưng ngặt nỗi tôi không có năng khiếu đánh nhau, sư huynh vừa chỉ combo xong thì lại quên cứ gõ phím loạn lên khiến Người chỉ biết bó tay lắc đầu.
Có lần tôi thấy sư huynh chạy rất nhanh, tôi hỏi trông vẻ thích thú thì sư huynh bảo đó là Thần hành vô tung (một loại khinh công cao cấp, chỉ nhận được qua kì ngộ), Người bảo là có ai bán sẽ mua cho tôi một quyển, còn trêu tôi phải học khinh công nhiều lên để kẻo bị đánh còn chạy thoát. Người khoe với tôi bộ Phong Vật Chí Diệp Luyến Y vừa mua, tôi thì lại chẳng biết nó là gì, cũng bảo là sau này sẽ tích góp tiền để mua mặc đôi với Người. Chơi game này bạn nhất định phải biết bắt cóc (Cóc là một dạng nhân vật offline lâu sẽ đi làm công chúng ta bắt bán sẽ được Bạc – tiền ingame). Nhắc đến cóc, tôi nghe giang hồ bảo là bắt cóc sẽ bị đánh nên tôi không hề dám đi bắt. Có lần sư huynh nói có người bảo kê và bảo không bắt làm sao mua áo, trút hết can đảm tôi mới thò mặt qua. Ôm bao cóc trên lưng mà sợ hãi không nhớ đến việc phải lên ngựa chạy cho nhanh, sư huynh nhắc thì mới lên ngựa, trong đầu chỉ có chữ phải chạy thật nhanh, theo sư huynh trả được con cóc thở phào nhẹ nhõm cả người, như phim hành động ấy nhỉ.
Cái thời đó chỉ cần bạn ôm cóc là sẽ bị đánh nằm đất ngay chứ không như bây giờ cóc đi đầy đường không ai tranh. Hết bắt cóc rồi đến lấy cây, sư huynh bảo, đừng sợ, cứ thử cho biết lỡ sau không ai dắt đi đâu. Tuy nhiên, bữa tiệc nào cũng tàn, sư huynh bận việc nghỉ game, không còn ai tập pk cho, đi cấm địa cũng không ai log acc vào nhảy qua núi cao hay bug cửa giúp nữa, cũng không còn người đi cùng để làm mọi việc điên rồ nữa. Nhiều hôm acc sư huynh bị bắt cóc, hệ thống báo online rồi offline, lại thêm một phen mừng hụt.
Có thể nhiều người nói, không online game thì còn ở ngoài đời có gì mà buồn làm vẻ nghiêm trọng, điều đó đúng vì chúng ta còn cuộc sống thật. Chỉ là bạn sẽ thấy hụt hẫng một chút, thiếu một chút những gì gọi là quen thuộc.
Trước sư huynh tôi có quen một bé, tôi và em giống như sinh đôi vậy, giống nhau rất nhiều thứ. Em là người thân đầu tiên của tôi trong game, cũng là người đầu tiên tập cho tôi đánh quái, khổ nỗi không biết gì nên tôi bị quái táng cho nằm đất, rồi hai chị em lại có phen cười đau bụng. Chúng tôi online là nhắn tin cho nhau hỏi đủ thứ chuyện, cùng nhau đi dạo, cùng nhau đánh quái, cùng nhau đi cấm địa; tính đến bây giờ có thể nói là cùng nhau cười cùng nhau khóc.
Không ồn ào hay vội vã, chúng tôi cứ nhẹ nhàng len lõi vào cuộc sống của nhau từ trong game ra ngoài đời. Ngày đó không biết cửu âm động, không biết Page của game, nên em là quyển bách khoa toàn thư của tôi về Cửu Âm. Chỉ cần tôi hỏi là em sẽ chỉ tôi đến tận khi nào tôi làm được. Cô bé của tôi mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối. Rồi ngày kia sư phụ của em nghỉ game, tôi ở bên em như em đã từng bên tôi vào cái lần sư huynh tôi không online nữa. Rồi đến tôi ly hôn, em cũng ly hôn, những lần xảy ra chuyện như vậy cũng chỉ hai đứa dựa vào nhau. Mỗi lần tôi buồn, con bé ngốc đó đều gạt bỏ hết mọi thứ chỉ để an ủi tôi. Có những đêm chỉ vì không ngủ được mà trong game xuất hiện hai con dở hơi chạy loanh quanh hết map này đến map khác, làm những điều điên rồ rồi ngồi cười khúc khích. Chúng tôi thân đến mức mà nhiều người còn nghĩ hai đứa có tình ý nữa mới đáng nói. Bạn đừng cho là chúng tôi dở người làm quá, bởi đối với những ai luôn coi cảm xúc quan trọng thì sẽ nhận lại tổn thương nhiều, đó là quy luật. Tôi và em không cùng bang với nhau, bên nhau nhưng luôn cho nhau không gian thoải mái. Đặc biệt là tôi và em luôn ở hai bang đối địch nhau mà không hiểu lí do vì sao.
Sau thời gian trôi dạt thì tôi cũng chịu yên ổn vị trí vào được một bang. Ở đây tôi cảm nhận được cái gì gọi là nhà, là tình huynh đệ. Từ đó mỗi lần online game là lại lên alo alo ngay, để nghe mọi người nói chuyện cười giỡn, dường như cái alo alo đã gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn. Ban đầu còn ngại, chỉ cào phím lọc cọc, sau quen dần, cũng lên mic nói chuyện. Tôi chơi game khác người, người ta thì muốn mạnh còn tôi thì chỉ làm những gì mình thích nên tính ra tôi yếu nhất bang, thành ra đi cấm địa chỉ xung phong đàn. Tôi còn nhớ một câu của người anh tôi kính trọng trong bang, “bé Cáo chỉ việc đẹp, mọi thứ cứ để ca với tỷ lo”. Tôi từng cưới một người ingame, cảm xúc vừa vui mà cũng vừa lạ, dù là con trai nhưng tôi luôn gọi là tỷ tỷ vì ban đầu nghĩ là gái sau quen miệng không sửa được. Tôi đã có một cuộc sống ingame có thể gọi là hạnh phúc, có những ngày vui vẻ bên cạnh anh chị trong bang và người đó. Nhưng những việc không nên xảy ra cũng đã xảy ra, tôi ly hôn, rời khỏi bang. Vác theo một mảnh kí ức buồn. Sau lần đó đến bây giờ bang cũng không còn ai.. Lần đó mới thấm lời sư huynh nói trước kia, “Cái gì cũng vậy đừng nên để nó lún sâu quá, khó dứt ra được”.
Sau biến cố, em kéo tôi về bang em, ngày ngày cùng mọi người truy sát lệnh, war bang, đi săn boss, ngồi alo nghe mọi người trêu nhau và cả anh bang chủ Lão Tam sida thì dần dần nỗi buồn cũng nguôi ngoai. Mưa dầm thấm lâu tiền lương đi boss với bang cả thêm tiền bắt cóc và kỳ ngộ (khi bạn farm hảo cảm với NPC ingame, họ sẽ mang lễ vật đến tặng cho bạn) tích góp cũng mua được rất nhiều áo đẹp, một bộ, hai bộ, rồi ba bộ, hết Phong Vật Chí quần áo, tới trang sức, phi phong, rồi vũ khí, không thiếu món gì.
Khổ nỗi game này dù là Phong Vật Chí bạn bỏ tiền ra mua hay là áo phái luôn free cũng long lanh khiến tôi muốn mặc hết tất cả. Nhìn bé con nhân vật lấp la lấp lánh lung linh diện những bộ đồ đẹp mà thích thú và hạnh phúc vô cùng. Đối với Cửu âm tôi tin chắc rằng cho dù là game thủ lâu năm cũng chưa chắc đã hiểu hết về “bé Cửu”. Cứ mỗi một ngày biết thêm một ít lại thấy thích thú và tò mò nhiều hơn. Đến bây giờ dù đã một năm nhưng càng ngày tôi càng thấy mình bé nhỏ trước vùng đất Cửu âm rộng lớn này. Nhiều tính năng chưa trải nghiệm, nhiều cảnh đẹp chưa đi, nhiều rất nhiều những thứ khác nữa. Ngày xưa sợ bắt cóc, sợ lấy cây, sợ quái cấm địa chung quy lại là sợ bị đánh, còn bây giờ thì những thứ đó chỉ còn là chuyện cỏn con.
Người ta bảo té đau nhớ kĩ, đôi khi thi thoảng những kí ức xưa lại ùa về trong tích tắc, nỗi buồn lại thoáng hiện. Nhưng từ ngày Cửu âm ra phiên bản Tiềm Long Loạn Thế có thể hóa loli shouta, ngày ngày chăm chỉ làm quest đảo, hái hoa bắt bướm để đổi thuốc biến nhỏ thì bớt được thời gian tự kỉ mà buồn đi nhiều. Nhìn nhân vật của mình bé tí teo đáng yêu đến mức chỉ muốn bay vào màn hình máy tính mà véo má nựng mặt, để mà thơm cho đã.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chơi game được lâu đến vậy. Giờ cũng đã hiểu được vì sao nhiều người lại thích chơi game online. Không phải mê game mà đơn giản vì ở thế giới ảo này, bản thân mình được tự do thoải mái làm điều mình thích, không phải tuân theo bất kì một luật lệ nào của cuộc sống đời thường, vui thì đi làm quest buồn thì đi ngắm trăng uống rượu, không lại đi bật pk trêu người rồi chạy thục mạng. Vậy là mê chính bản thân mình, là mê con người chứ đâu thể đổ lỗi mê game.
Nếu muốn trải nghiệm cảm giác của những anh hùng giang hồ thì bạn hãy đến với Cửu Âm Chân Kinh. Chắc chắn bạn sẽ không thất vọng, nơi có anh em bằng hữu, những người sẵn sàng thức thâu đêm suốt sáng cùng ăn hành cấm địa, hay sát cánh cùng bạn qua những trận truy sát lệnh lớn nhỏ. Tung hoành cùng những tuyệt học giang hồ mà bạn đã thấy trên phim ảnh. Một lời khó mà nói hết được.
Tôi không có một tuổi thơ gắn liền với các tựa game kinh điển ngày xưa như các bạn. Tôi chỉ có một tuổi trẻ ở bên Cửu âm đã yên bình và dậy sóng như thế. Người ta bảo “game là ảo nhưng cảm xúc là thật” câu đó chưa bao giờ là sai. Cửu âm nợ tôi cả một thời thanh xuân với những vui, buồn, hờn giận, hạnh phúc và cả tổn thương. Còn mang đến những người bạn, người anh, người chị trong game và tôi vẫn duy trì mối quan hệ đó ngoài đời. Có cả những người đôi khi chỉ lướt qua nhau trên màn hình máy tính nhưng mang cả một ý nghĩa sâu sắc với chính bản thân tôi. Đôi khi người ta muốn online không chỉ để chơi game mà còn là để gặp những người bạn, bởi chúng ta, người Nam kẻ Bắc nhờ có game mà gặp được nhau. Cám ơn Cửu âm đã mang lại cho tôi một suy nghĩ khác, một cái nhìn khác về game online. Giờ đây, tôi đã quyết định dành cả tuổi trẻ để ở bên bé Cửu để ở bên những “người bạn xa lạ” của tôi.
Khép lại những chuỗi ngày đã qua, người đi kẻ ở, riêng tôi vẫn đang cùng Cửu âm bước tiếp cuộc hành trình của mình, cuộc hành trình của một khách lãng du. Biết đâu, tôi lại tình cờ được gặp bạn nơi vùng đất Cửu âm này. Bây giờ, hãy cùng tôi bước chân vào vùng đất lạ, hãy bắt đầu cầm bút và viết những dòng đầu tiên cho chính cuộc hành trình của các bạn…
Cửu âm chân kinh - Nơi chứa đựng những cảm xúc…
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.