- Theo Trí Thức Trẻ | 14/10/2020 08:05 PM
Nhắc đến Tây Du Ký, nhiều người xưa nay luôn nhớ về những lần trảm yêu, diệt ma, bảo vệ sư phụ sang Tây Trúc thỉnh Kinh đầy tính liêu trai chí dị. Ấy thế nhưng nếu dùng cái tâm để cảm thì hóa ra, Tây Du Ký cũng là nơi cất giấu đủ những hỉ, nộ, ái, ố của một đời với những câu chuyện về lứa đôi, về 2 chữ tình yêu phải nén xuống dưới 2 chữ tu hành.
Nếu như Đường Tăng cùng kiếp nạn mắc kẹt ở Nữ Nhi Quốc được lan truyền rộng rãi trong hậu thế thì ít ai nhớ rằng, Bát Giới cũng có cho riêng mình một kiếp nạn dính đến nữ nhân như thế. Không phải yêu quái, cũng chẳng có đánh đấm động tay động chân, càng chẳng có chuyện sư phụ bị bắt cóc, cửa ải khó nhất của mỗi người tu hành chính là tâm niệm, liệu đã dứt bụi hồng trần, từ bỏ chấp trước hay chưa.
Ấy là lúc thầy trò Đường Tăng đều đã tập hợp đông đủ, thu phục được Sa Tăng, Lê Sơn Lão Mẫu cùng 3 vị Bồ Tát mới hội họp tại vườn tiên. Quan Thế Âm Bồ Tát xem chừng vừa lòng, báo tin với Lê Sơn Lão Mẫu rằng thầy trò Đường Tăng đã đông đủ, bản thân đã có thể yên tâm. Lê Sơn Lão Mẫu cười hiền cho rằng nói thế vẫn còn quá sớm. Nhớ lần nọ, Lê Sơn Lão Mẫu giáng trần chữa mù mắt cho tôn Ngộ Không vẫn thấy Trư Bát Giới chưa hết phàm tục, còn bị dao động, tâm tính chưa ổn. Để thử lòng Bát Giới, Lê Sơn lão Mẫu hóa thành góa phụ, 3 vị Bồ Tát còn lại hóa thân thành 3 cô con gái, cùng nhau hạ phàm.
Lại nói thầy trò Đường Tăng nhìn thấy một ngôi nhà khang trang thì mừng lắm, vội vàng đến tính xin một bữa cơm chay, ngủ nhờ một đêm lấy sức. Vừa tới cổng nhà, Bát Giới đã nhận xét ngay gia thế giàu có, chính là một ẩn ý thâm sâu.
Không lòng vòng, Lê Sơn Lão Mẫu vào ngay vấn đề "kén rể" cho 3 cô con gái cưng của mình đang tuổi trăng tròn đôi mươi. Tôn Ngộ Không chỉ cần nhìn qua đã thấy vầng hào quang tỏa quanh gương mặt của Lê Sơn Lão Mẫu, dự đã đoán ra ngọn ngành liền đảo mắt nghĩ ngợi, Đường Tăng vốn không màng nữ sắc nên quay mặt đi, Sa Tăng mặt mày có chút bất tiện cũng tỏ rõ nét tránh né, duy nhất chỉ có Trư Bát Giới là 2 chữ "háo sắc" khắc nổi trên mặt, vừa cười ngượng ngùng lại còn mút tay, mất hết cả kiểm soát, nhấp nhổm ngồi không yên. Tôn Ngộ Không thấy thế bèn quay ra quát: "Ngồi yên". Bát Giới lúc này, ấy chính là không vượt qua được sắc giới.
"Nhà tôi có một kho lúa gạo 8 - 9 năm ăn không hết. Gấm lụa dùng 10 năm không hết, vàng bạc châu báu tiêu cả đời không xuể. 4 vị trưởng lão ở rể nhà tôi có phải sướng không, tội gì mà đi Tây Thiên cho khổ?". Lê Sơn lão Mẫu nói đến đâu Đường Tăng hốt hoảng đến đó, vội vàng xoay tràng hạt tĩnh tâm, trong khi đó Bát Giới tâm trạng bất ổn đến nỗi phải hớt hải đứng lên, ghé tai Đường Tăng mà sốt sắng, thắc mắc sao sư phụ không đếm xỉa gì đến những lời "bà ta" nói. Bát Giới lúc này, ấy chính là không vượt qua được sự cám dỗ của vinh hoa phú quý.
Bát Giới bồn chồn, khẽ trách sư phụ
Khi Đường Tăng bị ép phải hỏi ý kiến đồ đệ, cả Ngộ Không lẫn Sa Tăng đều nhất mực từ chối tức khắc, "chết cũng phải đi đến Tây Thiên". Bát Giới ngoài mặt thì không đồng ý nhưng khi Lê Sơn Lão Mẫu bỏ đi thì lại bồn chồn hớt hải, trách sư phụ không biết lo liệu, không biết tự tạo đường lui cho mình. "Theo con, ta cứ nhận lời bừa đi, kiếm bữa ăn cái đã".
Đỉnh điểm là khi Bát Giới lẻn ra vườn hoa, lén lút nhìn 3 mỹ nữ nô đùa, tay lại cầm bông hoa muốn lấy lòng tán tỉnh. Đến cuối cùng Bát Giới vẫn vướng bụi hồng trần, đặt nặng chữ sắc. Thậm chí Bát Giới còn "thủ thỉ" riêng với Lão Mẫu chuyện làm rể, rằng "họ không phải là cha mẹ ta, cũng không phải là anh em ruột của ta, cần gì phải hỏi" rồi trắng trợn gọi một tiếng "mẹ", còn "hiến kế" gả cả 3 cô con gái cho mình để đỡ phải tỵ nạnh. Quá đáng hơn, Trư Bát Giới còn nói nếu không cô nào chịu gả cho mình thì xin lấy luôn "mẹ vợ". Bát Giới lúc này, thật đã đi quá giới hạn tu hành.
Kết cục, Bát Giới bị trừng phạt, mặc chiếc áo lưới mà kêu trời vì đau. Lê Sơn lão Mẫu cùng 3 vị Bồ Tát hiện hình, Bát Grới mới bàng hoàng ngã ngửa, ảo ảnh chớp nhoáng, kinh hãi tột độ mà ngất đi. Sáng hôm sau thầy trò Đường Tăng thấy mình đang ngồi giữa rừng, Bát Giới thì bị treo ngược cành cây, nhận một bài học nhớ đời.