Tản mạn về mùa Đông, mùa đẹp nhất của game thủ cuối cùng đã đến

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 02/12/2016 0:00 AM

Được ngủ dậy muộn, được ru rú cuốn chăn chơi game cả ngày, nhưng điều tuyệt vời nhất chính là lúc bạn nhận ra vẻ đẹp không phải ai cũng thấy được của mùa đông

Mùa đông, cái mùa đẹp nhất của Hà thành cuối cùng cũng đã tới. Tiết trời đầu đông se lạnh vào mỗi buổi sớm càng khiến cho con người ta càng yêu hơn cái thành phố nơi họ đã sinh ra và lớn lên. Hà Nội rõ ràng chỉ đẹp vào những buổi sáng sớm, khi những con phố cổ còn lác đác bóng người, và khi sương sớm vẫn còn giăng đầy bờ hồ Gươm cổ kính. Đến đêm thì sương giăng, cái lạnh buốt ăn cả vào xương thịt.

Từ trước đến nay, văn học và âm nhạc coi mùa đông Hà Nội như một cô gái mới độ xuân thì, đẹp thướt tha, nồng nàn nhưng cũng chẳng kém phần kiêu kỳ, đỏng đảnh và khó chiều. Thế nhưng hãy quay trở lại đối mặt với sự thật phũ phàng: Mùa đông Hà Nội là một mùa đông khắc nghiệt, với những cơn gió bấc lạnh cắt da cắt thịt.

Hãy đồng ý với nhau một điều, những tâm tư, tình cảm dành cho mùa đông Hà Nội sẽ chỉ đẹp khi chúng ta ngồi ấm áp, thưởng thức một tách trà nóng và lắng nghe chúng như ngày còn thơ ấu chờ đợi chương trình đọc truyện truyền thanh trên radio vậy. Khi các bạn ra đường, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác biệt.

Nhiệt độ tuy không xuống đến mức âm, cũng chẳng có tuyết trắng rơi đẹp mắt, thế nhưng không khí vẫn khiến con người ta có cảm giác rét buốt vào tận xương. Việc đi học, đi làm vào buổi sáng sớm với nhiều người đôi khi chẳng khác gì một cực hình khi cái chăn ấm áp chỉ chực chờ níu kéo bạn, người đang e ngại cái lạnh tê tái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngon lành. Thực tế thì tôi vẫn biết ơn mùa đông Hà Nội phần nào, vì tuyết rơi vừa bẩn, vừa nguy hiểm, vừa trơn trượt.

Đối với những game thủ Việt, những người hầu hết là những học sinh, sinh viên, tình hình thậm chí còn có phần tuyệt vời hơn. Ngày nghỉ, thay vì dậy sớm đi ăn sáng và đi chơi cùng bạn bè, hoặc đi tập một môn thể thao nào đó, cái rét sẽ góp phần “đẩy” máu lười lên mức cao nhất. Giả sử bạn có một ca học thêm vào sáng thứ 7 hay sáng chủ nhật, việc cân nhắc xem nên chui ra khỏi chăn đi học hay nên “nằm thêm tí chút”. Mà “tí chút” ở đây nhiều khả năng sẽ là vài tiếng đồng hồ.

Cũng vì vấn đề thời tiết mà thú vui ngồi co ro trong nhà chơi game của các game thủ chúng ta lại được dịp lên ngôi. Nhớ lại thời còn ngồi trên ghế nhà trường, mùa đông là thời điểm tôi đếm từng ngày để đến kỳ nghỉ cuối tuần. Khi đó không có những tiết học vào lúc 7h sáng, cũng chẳng có những lời thúc giục dậy sớm sửa soạn để đến trường của bố mẹ.

Giấc ngủ kéo dài đến tận 10h sáng. Lúc này trời đã ấm lên đôi phần. Việc đầu tiên dĩ nhiên vẫn là đánh răng rửa mặt, sau đó… ngồi vào máy tính và tiếp tục trò chơi vẫn còn đang dang dở của tối ngày hôm trước. Nhìn ra cửa sổ, vẫn không ít người đang tất tả với những chuyện riêng của họ. Dường như nhịp sống vào mùa đông ở cái thành phố này như chậm lại, giống như thứ ánh sáng ảm đạm bên ngoài cửa sổ mỗi buổi chiều muộn.

Khi đó tôi vẫn còn là một cậu trai ham chơi. Nhìn những cặp đang yêu níu tay nhau đi bộ, miệng cười vui vẻ khi nghe được câu chuyện cười của người còn lại, tôi cũng tủi thân lắm chứ. Hồi đó thì chưa có khái niệm “forever alone” như bây giờ. Nhưng mà cảm giác có một người để quan tâm, hỏi han, hay quan trọng hơn vào lúc đó là đi chơi cùng nhau trong cái tiết trời se lạnh như thế này rõ ràng vẫn thích hơn nhiều.

Nhưng có vẻ như ý nghĩ đó tan biến khá nhanh trong tôi vào lúc bấy giờ. Một kẻ chẳng bao giờ chịu ra đường vào ngày nghỉ cuối tuần mà chỉ vùi đầu vào chơi game, ăn nói thì bỗ bã sỗ sàng thì lấy đâu ra bạn gái mà đưa đi chơi. Với lại, kể cả có cô bạn nào chịu đi chơi với tôi, cậu học trò hồi đó cũng chẳng biết phải đưa bạn đi đâu, cho dù đôi khi chỉ đơn giản là đèo nhau ra Tràng Tiền làm một cây kem ốc quế. Mãi đến sau này tôi mới cảm nhận được cái cảm giác ăn kem vào mùa đông nó kỳ lạ nhưng dễ “nghiện” đến mức nào.

Giờ đây, tình yêu của tôi đối với game vẫn không thay đổi nhiều. Chỉ có điều, bản thân đã buộc phải thay đổi phần nào để thích nghi với cuộc sống đang diễn ra xung quanh. Vẫn là những buổi sớm ngủ nướng thêm một chút, vẫn là những buổi tối thả mình vào tựa game ưa thích sau cả tuần làm việc. Nhưng một tuần đôi lần, tôi giành riêng cả tiếng đồng hồ buổi sáng để ra đường từ khi mặt trời vừa ló dạng, để cảm nhận được cái hơi thở của Hà Nội trong những ngày gió chuyển mùa.

Chỉ một bát phở nóng ở quán ăn quen thuộc, rồi nhìn ra đường phố đang đông dần xe cộ với chén trà nóng đang sưởi ấm đôi tay, hay những tối muộn ngồi nghe tiếng ngô nướng lách tách bên vệ đường, bất chợt tôi nhận ra rằng, tại sao mình lại nhìn ra vẻ đẹp này muộn đến thế. Chịu khó bước ra khỏi chăn, chịu vài cơn gió lạnh là bạn hoàn toàn có thể khám phá ra một điều gì đó mới mẻ mà mình chưa từng trải nghiệm.