Tâm sự: Một ngày sập nguồn của game thủ Mobile

Galaxyfess  - Theo Helino | 24/08/2018 05:54 PM

Có lần rảo quanh quán nước, mà dân Sài Gòn gọi là "cà phê game mobile"

Có lần rảo quanh quán nước, mà dân Sài Gòn gọi là "cà phê game mobile", tức vào đó kêu nước rồi ngồi ình một chỗ, chúi đầu vào cái màn hình… di động thông minh, chơi game mình ên hoặc cùng đám bạn.

Thấy hay hay, định vô ngồi chơi thử coi cảm giác như ngồi quán net không, thì… di động sập nguồn, vui thiệt.

Tánh tò mò nên cũng giả đò vô coi, gọi hẳn ly sinh tố mà nhìn quanh mình ai cũng uống cà phê, sữa đá, bạc sỉu các kiểu. Thấy lạc lỏng quá chừng, dù là bên cạnh đủ người đủ giới, cũng đầy đủ những âm thanh cuộc sống như chuyện trò, chém gió, và cả âm thanh công cộng. Nhưng tất thẩy dồn gọn vào một nơi, đó là di động thông minh, qua trò chơi điện tử, mà người ta thường gọi là, game mobile.

Tâm sự: Một ngày sập nguồn của game thủ Mobile - Ảnh 1.

Không gian quán cà phê dành cho game thủ mobile (Liên Quân Mobile).

Ngồi càng lâu, càng để ý không gian xung quanh theo cách... chầm chậm, vì chẳng biết làm gì ngoài uống nước rồi ngó nghiêng nhìn dọc. Rồi suy nghĩ, "nếu một ngày di động sập nguồn, không chơi được game mobile thể loại eSports (Liên Quân Mobile) mà mình thích, chắc cuộc sống đâm nhạt đâm nhàm". Rồi nghĩ lại, "vậy nếu một ngày di động còn pin, chơi game thoải mái, thời giờ vô tư, thì chắc gì được ngồi đây, rảnh rỗi để nhìn người này ngó người nọ".

Thoáng nhìn ngoài đường, có cô bán vé số gặp ai cũng mời, có người mua vì sợ làm phiền, có kẻ từ chối bằng cái lắc đầu bản năng. Thấy đời khi đó thật khắc nghiệt qua đôi mắt trẻ, theo cách ngẫu nhiên. Nhớ hồi đó, mình cũng như họ, trạng thái tập trung chỉ dành cho một, đó là "cục sắt" (di động thông minh), khi ra ngoài mọi việc đều lờn quên, mà khi bản thân về tới tận nhà, tắt điện thoại mới biết nãy đi đâu, làm gì, ăn gì, uống gì. Y như kẻ mộng du, của thời hiện đại.

Tâm sự: Một ngày sập nguồn của game thủ Mobile - Ảnh 2.

Cuộc sống nằm gọn lỏn trong chiếc di động thông minh.

Ngồi càng lâu, càng thấy thời gian trôi qua thật chậm, đến âm thanh dễ nghe nhất là âm nhạc, được quán mở lên với mục đích giải trí, và pha loãng không khí ồn ào bên trong, một bản nhạc đâu chừng hai ba phút mà nghe hoài không hết, na ná cảm giác nôn nóng ra chơi khi tiết học gần cạn, kiểu vậy. Thời gian trôi chậm, khi bản thân thật sự không làm gì, chỉ nhìn thoáng rồi nghĩ vẩn vơ, chắc hẳn ai cũng trải ít lần cảm giác này trong thời hiện đại.

Rồi nhớ lại trước kia, nhìn lại bản thân, cũng thấy thời gian trôi nhanh như gió, ngó qua cửa sổ mới thấy trời sáng mà giờ sậm tối lúc chẳng hay, có lẽ mọi thứ diễn ra liên tục bằng ngón tay, và ánh mắt không ngớt lúc cặm cụi với chiếc di động thông minh. Vì thông minh, nên chúng biết cách "làm" thời gian "teo lại", nằm gọn lỏn trong chiếc di động hiện đại, trong game.

Tâm sự: Một ngày sập nguồn của game thủ Mobile - Ảnh 3.

Một nữ game thủ Liên Quân mobile.

Ngồi càng lâu, càng nhớ một game mobile kiểu eSports mà bản thân đang ghiền mấy nay, chơi hoài không hết... phó bảng, mà có đi hết thì chắc cũng đào thêm sự kiện mà đi, rồi chưa kể cái món "bê ca" (PK - player killer hay player killing) với đám bạn trong game, xì xụp cả ngày cũng không hết chuyện, với hảo hữu. Nhưng khi thoát game tắt máy, thói quen vọc vạch trên màn hình di động tạm dừng, chừa lại một khoảng không lạc lõng, cảm giác này gọi là "cô đơn" nhất thời, theo suy nghĩ là ngủ một chút, nghỉ một tý... xíu nữa mở máy vô game, chiến lại.

Giờ ngồi đây, không game không máy, bản thân thật sự được sống với thực tế, mọi thứ xung quanh diễn ra rất đời, dù đó chỉ là sinh hoạt thường nhật của người Sài Gòn, ra cà phê chơi game mobile, thi thoảng có vài người bán vé số mời dai (nhách) để bán cho kịp giờ xổ, hay người trẻ nào đó vội vã ra đường quên trước nhớ sau, quên sạc pin đem dây sạc, sập nguồn không chừng. Chắc có.

Tâm sự: Một ngày sập nguồn của game thủ Mobile - Ảnh 4.

Mọi tập trung đều dành cho game... Liên Quân mobile.

Và đã có một lần như thế, đủ lâu để xâu lại một chuỗi cảm xúc vô hình, thành một ký ức đủ dài để sau này có nhớ lại, nhoẻn miệng cười rồi nói vẩn vơ: "À, mình cũng có một ngày như thế, không game không máy, chỉ có cuộc sống hiện thực là còn… đầy "pin".