Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không?

Galaxyfess  - Theo Helino | 06/09/2018 12:00 PM

Tin tôi đi, phản ứng đầu tiên lúc nào cũng dư thừa, nên cần dò lại vài lần, hẳn nói. Nhưng đã nói, phải mạnh miệng, tự hào và phong thái "number one", vì đâu phải ai cũng là game thủ chuyên nghiệp, phải không.

"Dạo này làm gì?", là câu hỏi mà tôi phải nghe riết mỗi khi cà phê với đám bạn, thời học sinh

Suýt nữa thì, phải trả lời thảo mai với tụi nó, "Ừ thì... tao làm việc liên quan đến công nghệ, phải sành dữ lắm mới theo nỗi, kiểu như thể thao liên quan... điện tử, gọi cho sang là eSports, tụi mày biết nghề này không?".

Tất nhiên là không, nếu có thì tụi nó làm gì hỏi "dạo này làm gì?" với mình, tôi nghĩ vây.

Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không? - Ảnh 1.

Đám bạn thời học sinh, tụi nó theo văn phòng, có đứa là nhân viên kinh doanh, có người là nhân viên nhân sự, có kẻ là nhân viên truyền thông. Nói chung, tụi nó là dân văn phòng, đúng nghĩa là văn phòng. Sáng mở mắt, ăn nhanh ổ bánh mỳ lên cơ quan chấm công, chiều rã rời ra ấn vân tay, tranh thủ về làm ly bia, có khi lai ra vài trận game ngay tại... cơ quan, đến khuya mới xách túi về.

Nhưng nghĩ lại, mình còn sướng hơn tụi nó, làm gì có cơ quan mà quản, nên tự do giờ giấc, ăn ngủ đâu cũng được, có khi mỏi chân thỉ sải, mỏi tay thì dũa, mỏi lưng thì nằm, chả ai nói, kiểu như net đêm. Còn chưa kể, cái vụ "ki bi ai" (KPI) mà tụi nó hay than với nhau, rồi trễ "đét lai" (dealine) các thứ với sếp, sao mà nghe nhũn não, nhìn lại mình, chắc đánh game mà nghĩ tới mấy KPI, dealine gì đó chắc... over game chục lần quá.

Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không? - Ảnh 2.

Thôi, cái gì đam mê mà theo được, thành cái nghề để mưu sinh, ít nhiều chưa biết, nhưng ít ra đây là công việc mình làm tốt nhất, từ trước tới giờ. Thấy tự tin liền, tôi nói thẳng, rõ to mà không sợ đánh giá.

- Tao làm game thủ, chuyên nghiệp nhé!

Tin tôi đi, phản ứng đầu tiên lúc nào cũng dư thừa, nên cần dò lại vài lần, hẳn nói. Nhưng đã nói, phải mạnh miệng, tự hào và phong thái "number one", vì đâu phải ai cũng là game thủ chuyên nghiệp, phải không?

"Chơi game chắc sướng?", là câu hỏi thứ hai mà tôi ngán nhất phải nghe, và mệt nhất phải đáp với đám bạn, thời học sinh

Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không? - Ảnh 3.

Suýt nữa thì, phải dông dài giải thích với tụi nó, kiểu như "có thấy game thủ QTV, streamer ViruSs, youtuber Pewpew chưa?" - Định bụng kể họ ra để khè tụi nó, về những con người đang thành công với nghề, mà liên quan đến game. Nhưng chắc gì tụi nó biết, có khi còn lắc đầu bảo "ai thế", rồi ôm mặt cười trừ không chừng.

Tất nhiên, đã chơi thì phải có đã, có sướng thì mới gọi là chơi, nhưng chơi game thì chưa hẳn vậy, tôi thấy vậy.

Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không? - Ảnh 4.

Với nghề game thủ chuyên nghiệp, chơi là luyện, luyện để đạt những kỹ năng để thi đấu, kiếm tiền, kiếm miếng... À nhầm, kiếm danh để trụ với nghề. Vì làm game thủ mà bạn không phải số 1, thì khó trụ. Mà làm streamer, youtuber không nổi tiếng, thì khó sống.

Nói chung, làm đi rồi biết, để hiểu cái cực... nhưng không khổ, nếu đã thành danh. Đó là sự thật, vì hai từ "cực khổ", thi thoảng cũng tách nhau ra, trong một công việc mà đó là niềm đam mê, là sở trường, là nguồn an ủi tốt nhất với bạn.

Cũng như tụi nó, là dân văn phòng, ngành nghề nào cũng cần phải học, để có kiến thức, kỹ năng và khả năng rồi đâm CV, lao động quần quật. Còn tôi, nghỉ ngang như cua bò, không bằng chả cấp, nghề phổ thông còn không dám rớ, thì mớ lý thuyết sao mà nuốt nỗi.

Khoảnh khắc đó thật cùng cực, và game xuất hiện, theo cách ngẫu nhiên từ những giờ rảnh rỗi không biết làm gì, thấy chơi được, hay hay, rồi vận vào người lúc nào cũng chẳng biết. Có lúc nghĩ đó là chơi bời, có khi nghĩ đó là ham mê, và bây giờ xem đây là đam mê để theo đuổi, để có một công việc mưu sinh, là đủ rồi.

Tâm sự: Làm Game thủ chuyên nghiệp có sướng không? - Ảnh 5.

Với tôi, là một game thủ, ngoài tô mỳ gói (2 vắt 1 trứng) và ly sting đỏ chét, chia sẻ với thằng bạn ngồi cùng, cũng là game thủ, trong một lần net đêm như bao lần khác. Là khoảnh khắc yêu thương mà tôi nhớ... hơi sai sai (Cười). Ý tôi là, anh em trong nghề nầy, có khi thương nhau, giúp nhau cũng không thua gì làm công nhân, nhà máy xí nghiệp. Cái tình cái nghĩa là ảo trong game, nhưng ra ngoài, nó cũng thật dạ thật lòng không hơn, không kém.

Tin tôi đi, dù là ai, nghề nào, ngành lạ tới đâu. Bản thân học được những kỹ năng để kiếm tiền, để nâng cao tiện nghi đời sống. Nhưng mấy ai học được kỹ năng để yêu thương, dù đó là thế giới ảo, hay cuộc sống hiện thực. Tôi và tụi nó, cũng vậy.

Và đã nhiều lần "suýt nữa thì" với đám bạn thời học sinh, mà tôi không rõ số lần, nhưng ít ra, cũng nghĩ được tới đây, viết tới giờ này hẳn nghìn chữ cho thành văn xuôi, để chia sẻ với anh chị em, là game thủ như tôi, đọc chơi để khơi lại cảm xúc lần đầu khi nói rõ to với đám bạn, về nghề đang theo.

- Tao làm game thủ, chuyên nghiệp nhé!