- Theo Helino | 27/05/2018 02:15 PM
Cứ ngỡ như game là nơi để giúp tôi giải tỏa căng thẳng sau mỗi giờ làm việc mệt nhau, là nơi tìm thấy niềm vui và sự hạnh phúc vì có người yêu cùng chung đam mê và sở thích, cũng như là nơi mà tôi có những người chiến hữu tin tưởng nhất, nhưng thật sự tôi đã lầm. Game giờ đây là nỗi ác mộng thật sự mà tôi không còn đủ can đảm để mở nó lên nữa.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tôi năm nay 25 tuổi, là một nhân viên IT bình thường và cũng có sở thích chơi game như bao nhiêu người khác. Tựa game yêu thích của tôi là Dota 2, một phần là vì những trận đấu Dota AllStar đã lôi cuối tôi từ khi là một cậu bé cấp 3, một phần nữa là nhờ Dota 2 tôi đã có những người bạn thật sự tuyệt vời, gắn kết với nhau từ thời đại học. Một thời đại học của tôi là những lần chơi thâu đêm suốt sáng với những trận rank căng thẳng, những lần bàn luận sôi nổi về một trận đấu hay mà có thể quên ăn quên ngủ, những lần cãi vã căng thẳng vì một pha combat lỗi nhưng rồi lại vỡ òa sung sướng khi chiến thắng trong những game đấu kịch tính. Cứ thế dần dần chúng tôi thật sự trở thành những người bạn thân với nhau, cả trong game lần ngoài đời, những người chiến hữu trong mơ mà tôi thật sự mong đợi.
Cùng với việc chơi game, tôi cũng hay tham gia các diễn đàn cũng như các nhóm trên facebook có chủ đề liên quan đến Dota 2, vừa là để tìm hiểu thêm về game, vừa là có những giây phút thư giãn và tìm kiếm những người bạn mới. Trong một lần lang thang trên Dota2 Group, tình cờ tôi đã gặp được em, làm quen em bằng một trận cãi nhau to đến mức em suýt block tôi. Tôi cũng nhận ra là mình hơi háo thắng nên sau đó đã xin lỗi, đồng thời ngỏ ý muốn kết bạn để cùng chơi Dota. Dần dần, chúng tôi ngày càng thân thiết nhau hơn và gắn bó với nhau không thể tách rời.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tình yêu của chúng tôi cứ thế lớn dần, những lần hẹn hò của chúng tôi bắt đầu từ những trận Dota2 nơi tôi sẵn sàng hỗ trợ support em nhiệt tình, những lần heroes của em chết mà mặt em nghệt ra không hiểu vì sao mà khiến tôi có muốn cười cũng không dám, cho tới khi em nhẩy cẫng lên vì vui sướng khi heroes của em gánh team tới chiến thắng, tất cả đã khiến cho tôi có một tình yêu thật sự đẹp mà có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng có lẽ, việc làm sai lầm và khiến tôi hối hận cho tới suốt sau này chính là việc để em chơi cùng với lũ bạn của tôi. Có lẽ nhiều người đã từng trải qua việc đau đầu với câu hỏi “ anh chọn em hay là chọn game” và cảm thấy thích thú khi thấy việc có người yêu có chung sở thích game với mình, thế nên tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi có thể cùng người yêu và đám bạn chơi Dota2 mà không cần phải lo nghĩ chia sẻ thời gian như thế nào cho hợp lý.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Nhưng niềm vui ngắn chả tày gang, dần dần tôi cảm nhận thấy có những điều bất thường khiến tôi lo lắng như em hay off nick mỗi khi chơi Dota2, những lần đi chơi hẹn hò của chúng tôi cũng dần thưa thớt hơn hay như em cũng ít nói chuyện với tôi hơn dù cả trong game lẫn ngoài đời. Và dần dần, em bỏ mặc luôn tôi mà chỉ chơi cùng với nhóm bạn của tôi, tôi trở thành kẻ lạc long khi không thể rủ ai chơi cùng mình được nữa. Cuối cùng, tôi cũng khám phá ra được sự thật phũ phàng rằng em và một thằng bạn chơi cùng nhóm đã qua lại với nhau được một thời gian, hai người thậm chí còn thân thiết hơn cả tôi với em và đã chuẩn bị cho việc loại tôi ra khỏi cuộc chơi này từ lâu rồi.
Tôi thật sự cảm thấy suy sụp và phẫn nộ vì sự khốn nạn và giả dối đó, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì hơn được khi mà cặp đôi đã có sự chuẩn bị cũng như có sự thông đồng để bao che và chống lại tôi. Kể từ đó, tôi bỏ game vì nỗi ám ảnh phải nhìn thấy những điều mình không muốn và cũng cắt đứt luôn quan hệ với những con người giả dối, đầy toan tính và lừa lọc đó, một cái kết thúc buồn mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi.
Thật sự cho đến bây giờ, đó vẫn là một nỗi đau và là bài học không thể quên với tôi. Game có thể mang đến niềm vui, nhưng cũng có thể đem lại những sự đau long mà người ta không thể ngờ tới.