Như vậy là trận chiến đã an bài. Wings lên ngôi vô địch một cách vô cùng xứng đáng sau loạt BO5 nghẹt thở trước những chàng trai từng bị coi là “kẻ bị lãng quên” Digital Chaos, đội hình chỉ hình thành và tập luyện với nhau 2 tuần trước khi vòng loại The International 2016 chính thức bắt đầu. Chức vô địch này của người Trung Quốc, nói vui một chút, chẳng khác gì việc lời nguyền của mỗi kỳ TI lặp lại, khi những ông lớn phương Đông luôn giành lấy cho mình chiếc khiên của nhà vô địch ở những kỳ TI chẵn.
Đối với game thủ, một tuần tuyệt vời đã trôi qua, và chúng ta lại tiếp tục trông đợi vào những thứ tuyệt vời mà Valve đem tới cho cộng đồng game thủ. Từ hero mới toanh, Hầu Vương sẽ ra mắt vào mùa thu này, cho tới những mùa giải Major vào mùa đông và đầu năm 2017 tới. Dĩ nhiên đó là chuyện của tương lai, và chúng ta sẽ cùng chờ đón những thứ mới toanh mà DOTA 2 đem lại sau một kỳ TI quá sức mãn nhãn và nhiều giây phút khó quên cùng cảm xúc ngập tràn.
Chưa từng có một kỳ TI nào nơi những chàng trai “chiếu dưới” trỗi dậy mạnh mẽ như thế này. Từ TNC, những game thủ Philippines, dưới sự dẫn dắt của huyền thoại một thời Jimmy ‘DeMoN’ Ho, với màn trình diễn quá ngoạn mục nhưng phải dừng bước trước một Digital Chaos quá cáo già của MiSeRy và w33, cho tới Fnatic, khi Mushi cùng đồng đội dừng bước ở vị trí thứ 4, đứng trên tất thảy những ứng cử viên vô địch như OG, EHOME hay Team Secret…
Chỉ ngần đó đã miêu tả cho các bạn, những người đã bỏ lỡ giải đấu tuyệt vời này thứ cảm xúc chúng tôi đã trải qua. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, đến chính bản thân tôi cũng chẳng dám chắc tôi hay các bạn là những con người may mắn nữa. Có thể tôi may mắn hơn vì được trải nghiệm một mùa TI mãn nhãn, nhưng có lúc tôi lại nghĩ chính các bạn lại may mắn hơn, vì được… ngủ.
Một tuần vừa rồi, tôi sống theo giờ Mỹ. Đi làm mắt nhắm mắt mở, 5h chiều hai mí mắt cứ như bị dán bằng keo con voi. Về nhà tắm rửa ăn vội bữa cơm rồi ngủ một giấc đến 12 giờ rồi mò dậy bật máy tính vào Teamspeak thức đêm ngồi nói chuyện với những người bạn hay chơi DOTA cùng, dự đoán xem đội nào sẽ chiến thắng, và cùng hò hét cổ vũ những người ở phía bên kia quả địa cầu tranh giành giải thưởng triệu Đô.
Và hậu quả của việc đó là gì? Tôi tắt máy tính đi ngủ lúc trời đã tờ mờ sáng. Vẫn cố đặt báo thức để dậy dù biết giấc ngủ này chắc chỉ hơn mấy lần lỡ chợp mắt trên xe bus thành ra quá bến xuống xe, nhưng nó không giúp ích tôi nhiều lắm vì lúc mệt ngủ sâu chẳng cần biết trời đất trăng sao gì nữa. Hệ quả là tuần 5 ngày đi làm thì 3 ngày đi muộn.
Ấy là chưa kể giờ giấc ăn uống. Ngủ dậy muộn cuống cuồng đi làm, uống vội lon Red Bull cho tỉnh người để có sức làm việc, thì lúc ấy cũng trương bụng vì nước có ga, chẳng muốn ăn uống gì. Đến chiều vừa đói vừa mệt chỉ muốn làm nhanh cho xong còn về ăn cơm với gia đình và… ngủ bù, để đến đêm lại tiếp tục cùng các gosu quẩy xuyên màn đêm.
Rồi cuối cùng chung kết cũng diễn ra. Ơn trời, chung kết bắt đầu vào lúc… 6h sáng chủ nhật. Và thế là đến trưa, tôi chính thức sập nguồn. Sau một giấc ngủ mà mẹ mô tả là xuyên thế kỷ, từ 12h trưa thẳng đến 9h tối, tôi mới bò dậy đi ăn cơm. Lúc đi tắm, tiện thể đứng lên cân xem sao. Trời ơi 1 tuần lễ ăn vặt ban đêm và bụng thì chỉ có toàn những Coca và bò húc đã khiến tôi sụt đi gần 2 cân thịt. Người đã gầy lại còn sút cân thì phải ăn bao nhiêu cho hồi lại?
Nhưng đó không phải là hậu quả khủng khiếp nhất. Chỉ 1 tuần ăn ngủ cùng TI6, đồng hồ sinh học của tôi đã lệch lạc tới mức không thể nào đi ngủ sớm như trước nữa. À đúng, nếu nói sớm cũng không hẳn là chính xác, nhưng ít nhất việc đi ngủ trước 1h sáng luôn luôn tốt hơn là tắt máy tính một cách rệu rạc khi dưới đường đã bắt đầu họp phiên chợ sớm chứ.
Vẫn biết thức khuya là một trong những thứ gây hại cho sức khỏe nhất, nhưng vì đam mê, tôi và rất nhiều người đều không thể kìm hãm được việc cố gắng ngóng chờ từng trận đấu, từng màn combat cực kỳ mãn nhãn. Và vì không thể kìm hãm ham muốn của bản thân, tôi đang phải chịu hậu quả khá tệ.
Hiện giờ khi đang gõ những dòng này, đồng hồ đang điểm 4 giờ 35 phút sáng. Tôi vẫn tỉnh như sáo và một phần nào đó đang hối hận hết mức, vì chẳng biết bao nhiêu đêm trắng nữa mới quay trở lại được nhịp sống cũ, cái thời mà TI chưa làm loạn thời gian biểu của tôi như bây giờ.