Giống như tất cả những game thủ Việt Nam trước đây, tôi tập tành đến với thế giới của những điều kỳ diệu từ những tựa game thời xa xưa. Đó là Mu Online - game online đầu tiên với biết bao nhiêu sever "lậu", đó có thể là Gunbound - tựa game bắn súng tọa độ đầu tiên và đỉnh cao nhất mãi cho đến tận bây giờ. Cũng có thể là Ts online - game chiến đấu theo lượt cực thu hút. Hoặc là Võ Lâm Truyền Kỳ - tựa game vẫn đứng trên đỉnh danh vọng trong lịch sử game Việt Nam...
Còn tôi, mờ nhạt hơn rất nhiều, nhưng cũng không kém phần sôi nổi và nhiệt huyết, đó là Shaiya online...
Tôi biết đến game vào 1 ngày 10 năm về trước, khi mà cái acc Gmail của tôi trở thành 1 địa chỉ tin cậy cho các hãng game spam game mới của họ, mỗi ngày log vào acc là 1 ngày ngập trong đống tin quảng cáo game mới... Có hề gì, vốn dĩ khi ấy tôi vẫn còn là 1 đứa trẻ tập tành lớn, chập chững làm 1 anh sinh viên năm nhất còn ham chơi ham vui. Tôi sẵn sàng đón nhận và tìm hiểu mọi thứ mà họ gửi, và rồi bị thu hút bởi nó, tựa game của nhà phát hành non trẻ Saigontel, một nhà phát hành mà các bạn trẻ bây giờ sẽ không thể biết, bởi vì họ đã rút khỏi làng game mất rồi...
Đây là hình nền game đẹp nhất mà tôi từng được nhìn thấy từ trước cho tới thời điểm ấy, sau khi đã ngắm chán chê những hình nền của Mu, của Võ lâm truyền kỳ, của Thế giới hoàn mỹ... Những hình ảnh mà nhìn vào thấy choáng ngợp với màu sắc, với ánh sáng và đường nét, nhưng chẳng đọng lại gì... Hình nền của Shaiya thiết kế theo kiểu tối giản nhất, nhưng cũng thu hút nhất - cuộc chiến tranh giữa ánh sáng và bóng tối.
Và tôi, chính là 1 kẻ vô tình lạc loài vào giữa thế giới ấy!
Shaiya - giống như bao tựa game online khác, đơn giản là 1 MMO cày cuốc điển hình, nơi mà bạn hàng ngày cặm cụi đánh từng con quái, nhận từng nhiệm vụ, chạy lon ton từng con đường, từng bản đồ mà chẳng có lấy 1 hệ thống dịch chuyển, nôm na gọi là "xa phu" theo cái cách mà các game thủ kiếm hiệp vẫn gọi. Shaiya đơn giản, và "cực nhọc" hơn rất nhiều - bạn phải tự mình chạy hàng map, hàng chục map... chỉ để nhận và trả 1 nhiệm vụ với vỏn vẹn chút ít điểm kinh nghiệm, nhưng lại không thể bỏ vì nó nằm trong chuỗi nhiệm vụ liên hoàn để được 1 món đồ xịn... Tôi vẫn nhớ những ngày thức đêm chạy Quest, khi ngủ gục trên bàn phím, tay vẫn bấm vào phím mũi tên, tới lúc giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra đã quá xa với vị trí cần tới, lại khổ sở vòng vèo vòng vèo, giống như xem đi xem lại 1 bộ phim vậy, nhàm chán, và nhàm chán...
Nhưng tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ từ bỏ nó...
Có lẽ bởi vì, Shaiya ngay từ khi bắt đầu, đã giống với từng chút, từng chút một trong giấc mơ thời thơ ấu của tôi, về 1 thế giới thần thoại, nơi có những nàng Elf tai nhọn xinh đẹp, những Tyran khổng lồ đáng sợ, hay những thầy pháp gợi cảm nhưng không kém phần ma mị... Cho tới từng con quái, từng gốc cây, ngọn cỏ... Tất cả đều toát lên 1 vẻ đẹp huyễn hoặc, siêu thực, nhưng lại rất thật... Giống như mỗi khi log vào game, tôi tựa như hóa thành 1 kẻ chăn cừu nhỏ mọn, ôm những niềm vui nhỏ bé lặng lẽ chạy 1 mình ngắm nhìn cái thế giới trong giấc mơ bước ra ngoài đời thật...
Tôi yêu thế giới ấy, cho tới từng đường nét...
Shaiya - còn là thế giới mà ở đó, là game online đầu tiên tôi biết tới phân biệt rạch ròi giữa 2 ranh giới. Là ánh sáng và bóng tối, giống như 2 mặt của 1 đồng xu, giống như mặt trăng và mặt trời, cùng tồn tại, nhưng luôn luôn đối lập. Chúng tôi - những kẻ bước trong thế giới ấy, chưa bao giờ tự hỏi đâu là thiện, đâu là ác. Chỉ đơn giản bởi vì điều đó vốn dĩ đã không đúng, chẳng có gì là tuyệt đối. 2 điều đó phải luôn cùng tồn tại, cùng giữ cho thế giới cân bằng...
Cho dù, phải trả giá bằng cả máu và nước mắt...
Tựa game này chính là nơi bạn phải trả giá đắt nhất cho bất kỳ 1 tựa game online nào từng phát hành ở Việt Nam. Với shaiya - không tồn tại thứ gọi là chết - hồi sinh, tiếp tục ra chết - hồi sinh... Với Shaiya - khi bạn lựa chọn đặt chân lên con đường đỉnh cao nhất, bằng cách tạo ra 1 character Tối thượng cấp. Đồng nghĩa với việc bạn phải chấp nhận, 1 cái chết, không được hỗ trợ, không có lựa chọn hồi sinh, không có 1 cơ hội thứ 2 làm lại. 1 cái chết, tức là mất tất cả nhân vật, đồ đạc, tất cả tâm huyết mà bạn đã dành cho nó...
Hay cũng chỉ bởi vì thế, mà nó thu hút đến 1 cách ma mị, điên cuồng, 1 cách nhìn nhận game giống như 1 thế giới thật vậy, không bao giờ có cơ hội bắt đầu lại...
Và, Shaiya, cũng là nơi tôi có những mối quan hệ ảo đầu tiên trong đời, là ảo, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ về nó là ảo... Có thể những người tôi quen trong game khi ấy, bây giờ chẳng còn nhớ đến tôi, chẳng còn biết tới 1 pháp sư tối thượng yếu đuối nhất sever, hàng ngày tích cóp từng đồng xu, đánh từng con quái nhặt nhạnh chút tiền còn. Chỉ có tôi, dù 10 năm đã trôi qua, vẫn chưa bao giờ quên những giây phút cùng party, cùng lang thang với những đêm train quái mải miết không biết mệt mỏi. Vui sướng với những món đồ hiếm raid boss rơi ra may mắn trúng vào mình.
Và, nhặt nhạnh từng đồng để mua 1 lần hồi sinh, lao ra chiến trường mong góp 1 chút công sức...
Chiến trường của Shaiya, là bất cứ đâu, là bất cứ khi nào nhìn thấy đối phương có dòng chữ đỏ trên đầu, là lao vào chém giết, là không khoan nhượng cho đến khi đối phương phải nằm xuống...
Chiến trường của Shaiya, nơi gào thét những cái tên đôi khi chỉ lóe lên 1 lần rồi chợt biến mất, nơi chứng kiến cả những sự hi sinh mà bất kỳ tựa game nào không thể có được. Đó là những người chơi cấp thấp tình nguyện hi sinh để người chơi tối thượng có thể thoát an toàn mà không bị mất nick, là nơi cả 1 guild tập trung bảo vệ một party yếu đuối lần đầu ra chiến trường, là nơi mà những cặp đôi như tôi - và một người con gái khác lại giống như những kẻ xuấn ngốc - dạo chơi với chính sự điên của tuổi trẻ của mình.
Tôi quen cô gái ấy, 1 nàng buff cũng rảnh rỗi, cũng "điên" và "tự kỷ" như bản thân mình trong 1 lần party. Sau đó, 2 đứa tách nhau ra và hình thành 1 cặp đôi train cùng kỳ lạ nhất - không có tank, chẳng có bảo vệ, 1 pháp sư và 1 tu sĩ - 2 kẻ yếu đuối nhất trong game, cùng nhau đánh từng con quái, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa, cùng nhau nhích từng level một cách khó khăn, cùng nhau trốn tránh trong chiến trường, giết lẻ từng kẻ thù rồi cười như những đứa trẻ, phấn khích và thật thú vị!
Chẳng phải game là dành cho những kẻ như tôi và cô ấy ư? Một thế giới khác, nơi con người bộc lộ những gì điên rồ nhất của bản thân, nơi ranh giới giữa vô dụng và hữu dụng chẳng là gì cả!
Tôi cùng cô gái ấy, đã trải qua những tháng năm gắn bó với game, giống như 1 phần của tuổi trẻ, với tất cả hỉ nộ ái ố mà một đời người có thể đón nhận, hạnh phúc và bất hạnh, vui cười và thở dài, hoan hỉ và bi thương...
Và rồi đến một ngày, mọi thứ đều đổi thay...
"Máu anh thấm đẫm D-water
Nuôi ước vọng hồi sinh vùng hoang mạc
Em vẫn vui đùa nơi hội hè phương Bắc
Dạo bước Kello mê hoặc người...
Thần kiếm rare không xóa được nỗi đau rời!
Làm sao nhặt bông tuyết tinh khôi ngày xưa ấy?
Anh dạo phím đàn, em cất cao tiếng hát
Thảo nguyên Hygon những đêm trăng
Quân đoàn rồng gieo bất hạnh hờn căm
Máu đã đổ, mẹ già, em thơ và còn ai nữa?
Ai gửi chiếc khăn tay, ai lệ nhòa tựa cửa
Lớp gái trai đi không ước hẹn ngày về
Quên thời thề, chạy theo những đam mê...
Buff của anh ơi, hay Buff của người ta vậy
Anh đã đi tìm em, và đau lòng chợt thấy
Em đang party, anh độc hành một kiếp solo
Tình sẽ chết, khi tình hết ngây thơ..."
(Tất cả đều là những địa danh trong game)
Tôi rời bỏ game vì nhiều lý do, nhưng cũng không khỏi giống như chạy trốn khỏi một phần của tuổi trẻ... Nơi mà mỗi khi log vào, đã không còn thấy những niềm vui, nỗi buồn, những phẫn nộ, đau đớn và hạnh phúc hằng có... Tôi rời game, chỉ để biết rằng có một người con gái từng dành một vị trí quan trọng trong trái tim, dù chưa một lần gặp mặt... Tôi rời game, bỏ lại sau lưng cả một quãng trời ký ức thanh xuân...
Giống như lời bài hát "năm tháng vội vã" của Cổ Cự Cơ. Tuổi trẻ chính là như vậy...
"Chúng ta buộc phải mắc nợ nhau...
Nếu không, biết lấy gì để hoài niệm...?"
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.