Satoru Iwata, thần tượng cách xa hơn 3 ngàn cây số của tôi

Nguyễn Bá Khiêm  - Theo Helino | 04/04/2018 04:32 PM

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Bá Khiêm về thần tượng Satoru Iwata.

Tôi là một sinh viên năm nhất đại học. Nói đúng ra thì cũng đã làm sinh viên được hơn nửa năm rồi. Hồi mới nhận giấy báo trúng tuyển bố mẹ tôi mừng lắm, mừng bởi cậu con trai của mình vào được một trường đại học cũng gọi là có tiếng ở Hà Nội. Tôi cũng mừng, nhưng không hẳn bởi kết quả thi đại học, mà là tôi thấy được cuộc sống tự do phía trước: Ra Hà Nội sống, không bị bố mẹ quản thúc. Tôi thích game lắm, có thể quên ăn quên ngủ để chơi game, bởi vậy mà tôi đã cố xin bằng được bố sắm cho một chiếc laptop riêng, gọi là “quà” đỗ đại học. Thế là cậu sinh viên năm nhất bắt đầu cuộc hành trình trinh phục đại học của mình, không còn bố mẹ quản thúc cùng với chiếc laptop bầu bạn, thiên đường của tôi là đây chứ đâu.

Đầu năm học à, thôi thì mình cứ thong thả mà học thôi, lo gì nhỉ ? Mấy anh chị khóa trên ai cũng nói học đại học nhàn lắm, vậy thì mình cứ chơi đã, chơi cho thỏa cái quãng thời gian trung học đèn sách sớm tối chứ nhỉ.

Thế là tôi “tạm gác” chuyện học hành sang một bên và bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình với chiếc laptop “thân thương”. Lại nhớ cái hồi cấp 3, cái thời mà tôi bắt đầu biết đến game offline, cái thời mà tôi chỉ biết “chơi” mấy tựa game bom tấn qua youtube bằng chiếc PC già nua cọc cạch mà bố tôi vẫn hay dùng để gõ văn bản. Cái lúc ấy nhìn người ta chơi thôi sao mà thèm, thèm chơi quá! Nghĩ đến đó thôi là lại thấy tủi thân.

“Bây giờ lên đại học rồi, bao nhiêu cái sự thèm khát, bao nhiêu cái sự tủi hờn đó mình phải xả cho bằng sạch, ngày xưa mình thích game nào thì mình tải game đó, mình chưa được chơi game nào thì bây giờ mình chơi”- Tôi tự nhủ với bản thân như vậy và bắt đầu công cuộc khai phá mảnh đất game offline màu mỡ mà mình hằng mong ước lâu nay. Tôi còn tự đặt ra mục tiêu cho mình rằng mỗi tuần ít nhất mình phải phá đảo một tựa game, có thế nó mới bõ công chơi chứ nhỉ?

Thế là tôi lao vào công cuộc cày game tuy gian nan nhưng đầy vinh quang của mình. Tôi lao lên phía trước, tả đột hữu xung, đánh bên đông, hạ bên tây, cứ thế từng game một gục ngã trước mũi giáo mang đầy nhiệt huyết và sự hăng hái. Tôi phá đảo hết game này đến game kia, từ game dài tập đến game ngắn tập, từ game khó cho tới game dễ, bất cứ game nào tôi thích, cũng không thể thoát khỏi bàn tay đang “hăng máu” phá đảo của mình. Và cứ thế, đều đều mỗi tuần, tôi lại phá đảo thêm 1 game. Game nào ngắn thì có khi chưa cần đến một tuần, còn khi chơi một tựa game dài, tôi lại cố gắng thức đêm dậy sớm để cố “cày” cho xong.

Và cứ thế thời gian trôi đi, thoắt cái đã qua học kì một, sang đến học kì hai. Do mải “chinh chiến” nơi game trường, bỏ bê học tập, tôi nợ ngay 2 môn trong kì một. Nhìn lại bản thân lúc đó, tôi cảm thấy hơi thất vọng. Nợ 2 môn tuy không phải điều gì quá to tát, nhưng những kiến thức khuyết thiếu mà mình bỏ bê bấy lâu nay thì kiểu gì cũng khiến mình “tạch” thêm vài môn ngay trong học kì hai. Gánh nặng học hành bắt đầu trở lại trên đôi vai gầy nhỏ của tôi. Thế là tôi phải tạm gác lại công cuộc cày cuốc game kia để tập trung hơn vào học tập.

Nói như vậy không có nghĩa là tôi bỏ hẳn game, tôi vẫn chơi đều đều, nhưng chơi là khi đã hoàn thành bài vở trên lớp, mà lúc đó thì thường cũng đã quá nửa đêm rồi. Cái kiểu học rồi chơi, chơi rồi học, thức khuya dậy sớm như thế khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, nhiều lúc chỉ muốn tập trung vào 1 lĩnh vực, một là chơi, hai là học. Thế nhưng mọi chuyện đâu có dễ như vậy, bỏ chơi game thì tôi lại cảm thấy bứt rứt không yên, còn bỏ học thì chắc chắn là không được rồi.

Tiến độ phá đảo game lúc này cũng đã chậm lại đáng kể, không hẳn là tôi không có thời gian, mà có lẽ, chơi game thế này tạo cho tôi quá nhiều áp lực. Tôi không còn tìm thấy nhiều động lực để “thưởng thức” game. Kịch bản chơi hết game này đến game khác có lẽ đã khiến tôi phát ngán, nhiều lúc tôi chỉ chơi cho có, chứ không còn nhiều động lực để thưởng thức trọn vẹn cái hay của tựa game. Như thế đâu phải là chơi, như thế khác gì tự hành hạ bản thân đâu.

Thế rồi vào đêm hôm đó, vẫn như thường ngày, tôi lôi bài vở ra học, sau khi học xong thì cũng đã ngót nghét 11 giờ tối. Mệt mỏi là thế, tôi vẫn cố lết đến bật chiếc laptop lên để tranh thủ chơi một hai mission trong game Batman mà tôi vừa tải chiều hôm trước. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, thoắt cái đã hơn 1 giờ sáng, tôi vội tắt máy rồi leo lên giường ngủ để mai còn đi học sớm. Chơi hơn hai tiếng đồng hồ mà chả thấy tí cảm xúc gì hết-tôi tự nhủ với bản thân, rồi nhắm nghiền mắt và cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng tôi không tài nào ngủ được, mấy hôm nay tôi cũng khó ngủ, nhưng hôm nay thì thật trằn trọc khó chịu, trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu hình ảnh, nào là áp lực thi cử, rồi đến cả chơi game cũng áp lực nữa…cứ thế đến gần 2 giờ sáng mà tôi vẫn chưa ngủ được, trong đầu tôi lúc đấy lờ mờ hiện lên một câu nói, câu nói này tôi đã từng nghe qua, nhưng không tài nào nhớ chi tiết được, mà chỉ hiện lên mang máng trong đầu : ”Trong trái tim, tôi là một game thủ….trong trái tim, tôi là một game thủ”.

Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi, nó khiến tôi phát bực, tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ, cố hết sức để nhớ ra toàn bộ câu nói ấy. Một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua…a, tôi nhớ ra rồi, toàn bộ câu nói ấy có nội dung như sau: ”Trên danh thiếp, tôi là một Chủ tịch. Trong tâm trí tôi là một nhà phát triển game. Nhưng trong trái tim, tôi là một game thủ”. Tuy nhớ ra được cả câu đó, nhưng tôi không hề biết ai đã nói nó, hình như lần trước tôi nghe qua ở đâu đó thôi. Nhưng câu nói đó chợt khiến tôi động tâm, nó có cái gì đó hay hay khiến tôi thích thú, khiến tôi tò mò ai đã nói nó. Thế là tôi nhanh nhảu search google, DONE!! Kết quả hiện ra trước mắt tôi ngay sau một nốt nhạc. Chủ nhân câu nói ấy không ai khác, chính là ngài Chủ tịch Nintendo, ông Satoru Iwata. Nintendo à? À đúng rồi, cái công ty này ngày chuyên sản xuất mấy game Mario mà ngày bé mình chơi đây mà-tôi tự nhủ.

Ông chủ tịch của công ty lớn như vậy thì nói một câu hay như thế là đúng rồi-tôi lại tự nhủ. Bỗng lúc đó, lòng tôi chợt rung động, tôi cảm thấy câu nói của ông Chủ tịch kia khá đúng với mình, rằng giữa mình và ông Chủ tịch có một nét tương đồng. Đúng rồi, hoàn cảnh hiện tại của tôi cũng khá giống của ông ta, tôi thì đang vật lộn với đống bài vở trên lớp, trong đầu lúc nào cũng phải lo toan tính toán, còn ông, ông là một chủ tịch của một tập đoàn lớn, phải lo toan trăm công nghìn việc cũng chẳng khác mình là bao. Ồ, vậy mà trong câu nói của ông, ông vẫn luôn cho mình là một game thủ, từ tận sâu trong trái tim, điều đó thật đáng ngưỡng mộ, ít nhất là với một game thủ như tôi.

Trong tôi bỗng nhiên dâng lên một sự mến mộ lớn lao dành cho ông . Loay hoay trên mạng internet thêm một hồi, tôi còn tìm thấy vài câu nói của ông mà tôi cảm thấy cực kì đắc ý, trong đó có một câu như sau: ”Vượt lên trên tất cả, Video game chỉ nhắm đến một điều: Niềm vui. Niềm vui cho tất cả mọi người. ”Câu nói như tiếng chuông bên tai, làm tôi thức tỉnh: Hóa ra bấy lâu nay, mọi sự căng thẳng, mọi sự mệt nhọc kia là do mình đã quá lạm dụng game, mình không còn cảm hứng chơi game cũng chính là ở nó mà ra, mọi sự cũng đều là do cách sắp xếp thời gian, cân bằng giữa chơi và học không hợp lý của mình. Tôi như vỡ lẽ: Mình là một game thủ, điều đó không có gì là xấu, nhưng nếu mình lạm dụng game quá mức sẽ dẫn đến hậu quả xấu, sẽ khiến ta xa rời với thực tại và đánh mất niềm vui khi chơi game. Đúng vậy, mục đích của chơi game không gì khác ngoài mang cho chúng ta niềm vui, còn nếu lạm dụng game thì sẽ không còn niềm vui nữa, mà sẽ là căng thẳng và mệt mỏi, khiến ta chán ghét cuộc sống này…

Chặng đường học tập của tôi còn thật dài, đúng vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không được phép chơi game. Trong trái tim, tôi vẫn là một game thủ, miễn là ta biết sắp xêp thời gian hợp lí, chơi game điều độ thì Video game sẽ luôn mang đến cho ta niềm vui. Cảm ơn ông, Iwata, vì những triết lí và phong cách sống của ông, đã định hình cho tôi con đường đi đúng đắn của một game thủ. Ông chính là thần tượng của tôi, Satoru Iwata.

Nghĩ lại, nhiều lúc tôi thấy thật thú vị, chỉ từ một câu nói, chỉ trong vòng một đêm, tôi đã tìm được con đường đi đúng đắn cho mình, tôi đã tìm được thần tượng của mình, thần tượng mà tôi chỉ được biết qua mạng internet, thần tượng cách tôi đến hơn 3 ngàn cây số, Satoru Iwata.

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.