Dù không ít người cho rằng game là xấu, khiến học sinh lơ là việc học, con cái sinh hư... Song chính game thủ chúng ta, là người trong cuộc, mới có thể đưa ra câu trả lời xác đáng nhất: rằng game có thực sự xấu hay không? Tôi tin, với nhiều người - game, hay quán nét là nơi họ được sống thật với chính mình, là thứ có thể chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Và tất nhiên ai chẳng tin tưởng, chẳng nghĩ tốt về "người bạn" tri kỉ của mình?
Những game thủ 9x đời đầu, 8x đời cuối như tôi chắc chắn không thể nào quên những ngày bé la cà ngoài quán net. Đó không chỉ là nơi để đắm chìm trong thế giới game, mà còn là chốn đi về quen thuộc, nơi có tình anh em, chiến hữu và cả những lần quên mình... bảo vệ nhau mỗi khi có đứa trong nhóm bị phụ huynh "gank".
Hình ảnh quán game xưa khiến nhiều người phải hoài niệm.
Ký ức trong tôi là những hôm tan trường sớm, cả nhóm kéo nhau ra nét tranh thủ làm vài ván Counter Strike. Cổng vòm, nhà hoa, góc chợ... đến cả những góc xuyên tường "không tưởng" cũng được chúng tôi thuộc nằm lòng. Là những pha "đá máy" đầy ảo diệu, những cú ném lựu đập tường hay chém dao thần thánh đã đi cùng suốt những năm tháng học sinh.
Thời ấy quán game có internet còn hiếm, song chẳng hề gì vì Half Life, Starcraft hay kèo chiến AOE thì cần gì có mạng? Hôm nào cũng vui như tết, thậm chí phấn khởi đến quên ăn mất ngủ mỗi khi thắng kèo tiền máy mấy lớp cạnh bên. Tất nhiên cả gặm nhấm nỗi buồn rười rượi, móc ra từng đồng 2000 5000 khi bị chúng nó cho thua sấp mặt.
Hình ảnh gợi lại một thời "canh me" quán net mở cửa vào... sáng sớm.
Rồi đến lúc game online nở rộ, tôi không quên những tháng ngày rôm rả, bên nhau Công Thành Chiến (VLTK), Tào Vận (TLBB), Cắm Chuột (MU)... được nghe nhạc Duy Mạnh, ước cool ngầu như Quách Thành Danh (mặc áo trùm đầu hát "Tôi là tôi" thì số dzách) và thưởng thức một tô mì trứng kèm sting dâu thì không gì tuyệt bằng. Có lẽ chẳng thế hệ nào bọn con nít lại chung sở thích và chơi với nhau đoàn kết như thời chúng tôi. Lắm khi, có 20.000 trong tay đã là đại gia, hào phóng bao cả nhóm chơi tẹt ga trong... 1 tiếng đồng hồ, đã được cả bọn nể phục và nhớ mãi.
Đó còn là nơi đơm hoa kết trái cho thứ gọi là "tình yêu bọ xít", tình cảm trong sáng tuổi học trò mà tôi luôn trân trọng. Với một đứa nhát gái như tôi, quán net là nơi tôi được thoải mái tám chuyện, đủ cả chủ đề trên trời dưới bể với cô bạn gái... cùng bàn. Nghe thật lạ nhưng lại là sự thật. Trên lớp, dù ngồi sát xịt nhưng cả hai đều ngại ngùng. Phần vì sợ bạn trêu, ghép cặp, thứ nữa cũng rất khó để thổ lộ, dốc hết suy nghĩ của mình cho đối phương. Chỉ có sau màn hình máy tính, nhờ cậy Yahoo Messenger, chúng tôi mới thực sự được gần bên nhau. Những tháng ngày trong veo và hạnh phúc.
Một thời Y!M, nơi ươm mầm những tình yêu tuổi học trò trong trẻo (ảnh minh họa)
Và nếu không có game, chỉ vùi đầu vào học, có lẽ nhóm 5 thằng chúng tôi đã chẳng chơi thân đến thế. Mới đây thôi, về thăm lại trường cũ dịp 50 năm thành lập, mọi thứ vẫn còn nguyên, từ cánh cửa phòng học cho đến bộ bàn ghế cũ đã bạc màu... ký ức thời ngốc xít lại ùa về, song chỉ còn là tiếc nuối. Quán net lụp xụp năm nào đã không còn ở đó. Thay vào là cửa hàng trà sữa khang trang, biết là cuộc sống có những thay đổi, nhưng đâu đó vẫn là hoài niệm.
Các quán game tồi tàn, ghế nhựa, quạt máy cái quay được cái không... xong chẳng ai phàn nàn, thậm chí còn cảm thấy may mắn mỗi khi tìm được máy trống. Hầu như tất cả các trào lưu, từ game online, cày cuốc, party anh em bang hội, cho đến đơn giản cá nhân hóa hơn một chút như game offline, game bom tấn đều có cùng một xuất phát điểm, đó chính là những quán net như thế. Ai cũng đã từng bước chập chững bước vào thế giới ảo muôn màu, để giờ đây trong đầu là những kỷ niệm đẹp khó quên của tuổi thơ, cùng với tình yêu game vô bờ bến.
Đến giờ, nhóm chúng tôi vẫn thi thoảng tụ tập dù đứa đi làm xa, thằng đã có gia đình con cái. Cảm giác ra nét giờ cũng không còn như xưa. Các quán đã khang trang hơn, chuột xịn, bàn phím cơ, ghế da, điều hòa... đủ cả. Nhưng "chất" game thủ đã khác xưa quá nhiều, khiến chúng tôi hụt hẫng. Mọi người chỉ cắm mặt vào màn hình, chẳng ai quan tâm người khác chơi gì, vui vẻ ra sao.
Quán game nhiều máy hơn, xịn hơn nhưng chẳng còn vui vẻ như xưa.
Nếu được trở lại, tôi vẫn muốn quay về năm tháng tuổi thơ long nhong quán nét, tuy tồi tàn xập xệ nhưng là nơi đong đầy kỷ niệm thời học trò và tình yêu ngốc xít.