Có một ai đó đã nói với tôi rằng "Đôi khi ta yêu một nơi nào đó không phải vì nơi đó có gì mà vì ở đó có ai." Đúng vậy... Tôi yêu thị trấn Inaba, một thị trấn nhỏ nằm ven dưới chân núi Phú Sĩ.
Không phải tôi bị Inaba lôi cuốn bởi sự đơn giản mộc mạc của nó, không phải những cơn mưa và làn sương dày nơi đây làm tôi bị mê hoặc. Tôi cũng không bị thôi thúc bởi ham muốn khám phá những vụ án mạng bí ẩn hay được tận hưởng những giờ phút thoải mái tuyệt vời cùng những người bạn. Tôi yêu nơi đây bởi nơi đó có người con gái của tôi... Rise.
Thị trấn Inaba là một thị trấn… không có thực, nó chỉ là một địa danh hư cấu trong thế giới của Persona 4 Golden, một tựa game mà bất cứ một fan JRPG nào cũng phải biết tới nhất là vào cái thời điểm mà Persona 5 đang làm mưa làm gió như hiện nay. Tôi sẽ không kể về sự tuyệt vời của Persona 4 Golden vì những nhà đánh giá game đã làm điều đó quá nhiều và tôi cũng không muốn câu chuyện của tôi trở nên nhạt nhẽo vì những lời phân tích sáo rỗng hay những lời tung hô gây tiểu đường. Tôi sẽ kể về thứ khiến tôi say mê và yêu thích Persona 4 Golden, một tựa game mà đối với tôi… nó là một tuyệt tác.
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một cô gái, tất nhiên, motuyp quen thuộc đúng không? Tôi quen cô ấy thông qua… Cutscene. Chỉ là một đoạn phim ngắn có cảnh một cô người mẫu, ca sĩ nổi tiếng đang quảng cáo cho một loại nước giải khát nào đó. Đó là một cô gái trẻ khoảng 15-16 tuổi, dáng người thon gọn với những đường cong chuẩn mực, cân đối và bộ đồ bơi cô đang mặc như một sự sắp đặt cố ý để tôn lên vẻ đẹp đó. Ngoài dáng vẻ kiều diễm, nụ cười đáng yêu và giọng nói ngọt lịm kia, tôi hầu như chẳng có thêm bất cứ ấn tượng nào về cô ấy nếu không nói rằng trong tâm trí tôi khi đó, cô gái ấy chẳng hơn gì một đoạn cắt cảnh dư thừa trong tựa game mà tôi đang chơi.
Sau đó, sự hiện diện của cô idol dễ thương đó gần như tan biến như bọt xà phòng khi tôi đặt chân xuống Inaba, một thị trấn nhỏ bị sơn phết một cách khá thô thiển bởi cái vẻ cũ kĩ quê mùa.
Inaba trong tâm trí tôi giống một nơi nào đó bị lạc thỏm giữa cái thế giới văn minh và hiện đại, nó rất… "chậm", chậm theo nhiều nghĩa. Một nơi mà tôi sẽ muốn dành những năm tuổi già để hưởng nốt cái số kiếp lụ khụ bị bỏ lại bởi đám con hư đốn hơn là một nơi để học tập và sinh sống. Nhân vật chính mà tôi chơi, Protagonist, Yu Narukami hay bất cứ cái tên nào khác mà người chơi sẽ đặt, trong trường hợp này, tôi xin phép đươc vào vai cậu ta để kể ở ngôi thứ nhất.
Tôi là một học sinh chuyển trường, vì lí do gia đình nên phải chuyển về thị trấn Inaba để sống cùng người chú và đứa em họ đang học tiểu học trong một năm. Cũng không quá tệ, tôi có một ông chú làm nghề thám tử, một đứa em gái ít nói và một cái bắt tay thân thiện của anh chàng bán xăng. Ít nhất tôi cũng cảm thấy tương lai của mình sẽ không quá xám xịt như bộ vest 10 ngày chưa giặt mà ông chú tôi đang mặc.
Tôi đến lớp vào ngày hôm sau, xin làm ơn đừng bắt tôi miêu tả độ tồi tàn của cái ngôi trường ngàn năm tuổi này. Hãy để tôi cảm thấy thoải mái khi được kể về quá trình làm quen với những người bạn mới, một thằng màu cam không biết đạp xe, một cô áo xanh và một cô áo đỏ, quá là nhiều luôn. Bọn tôi tình cờ phát hiện ra một vụ án mạng xảy ra trong thị trấn, kì lạ chưa vào "đúng cái ngày tôi đến đây" đã có một vụ án mạng và tôi thầm cảm thấy may mắn cho ông chú tôi có việc để mà làm.
Tôi được con bạn áo xanh kể về một lời đồn rằng ai mà nhìn vào màn hình TV vào đúng 12h đêm, lúc trời có sương mù sẽ nhìn thấy người tình trong mộng của mình. Con bạn áo xanh kể liến thoắng, thằng bạn áo cam không tin, con nhỏ áo đó chẳng quan tâm cho lắm… Khoan, tôi đang kể hơi nhanh thì phải? Mà đúng rồi đó, tôi không nghĩ việc tóm tắt cái cốt truyện dài như bộ sưu tập bản kiểm điểm của tôi hồi cấp một trong bài viết này sẽ là sự lựa chọn khôn ngoan, nhất là trong cái giai đoạn mà việc đọc một cái gì đó của giới trẻ ngày nay dường như là phương pháp gây mê tốt nhất của bộ y tế.
Tôi sẽ tua thật nhanh đến đoạn chính, tôi không muốn phải kể cho các bạn câu chuyện về lũ bạn tình cờ khám phá ra thế giới song song bằng cách chui qua màn hình TV. Tôi nghĩ các bạn không cần phải biết về việc ở thế giới đó, những suy nghĩ bị giấu kín, những ham muốn bị kìm nén, những ước mơ bị dập tắt của con người lại trở thành những con quái vật mang tên "Shadow". Những sinh vật luôn muốn giết chính bản thể của mình để được "là chính mình". Mà chắc bạn đọc cũng chẳng quan tâm lắm tới việc nếu con người chấp nhận bản ngã của mình, thừa nhận những mặt xấu trong con người mình, chấp nhận Shadow là một phần "chính mình" thì Shadow đó sẽ trở thành Persona, những vị thần trong thế giới của Persona 4 Golden.
Tôi và lũ bạn đang điều tra kẻ đứng đằng sau những vụ giết người bí ẩn tại thị trấn Inaba và mọi tình tiết, manh mối lúc này dẫn chúng tôi đến một tiệm bán đậu hũ ("Tofu"). Cái quán bán Tofu này chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ là một quán sập xệ với một bà lão mà đến cuối game tôi vẫn chả biết mặt mũi bà ấy ra sao. Thế nhưng, quán hôm nay đông đến lạ, một hàng dài người bu kín quanh quán, nối đuôi nhau đến hết cả dãy phố. Họ đến không phải để mua Tofu, họ đến để được gặp, được thấy tận mắt ngôi sao của đất nước Nhật Bản, thiên thần trên sân khấu, idol của tất cả các idol, cô gái mang tên Rise… Rise Kujikawa.
Cả nước nhật đã rung chuyển vì bất ngờ, giới truyền thông khát tin bu lấy như lũ kền kền, ai cũng choáng ngợp khi hay tin Rise Kujikawa, cô ca sĩ nổi tiếng nhất Nhật Bản đã chính thức giải nghệ và chuyển về sống với bà tại thị trấn Inaba. Vậy là chuyện gì đến thì ai cũng đã rõ, Inaba đã được dịp náo loạn, đám học sinh, lũ fan cuồng, đám paparazi bám đuôi lẫn bọn Otaku cuồng dại đều đến quán Tofu để được gặp Rise. Tôi và đám bạn đã phải mất cả một buổi để đợi đám đông tan hết để được bước vào quán và diện kiến bông hoa của đất nước hoa anh đào.
Không thú vị như tôi tưởng, anh bạn đi cùng tôi suýt tưởng nhầm cô ấy là bà lão bán hàng khi nhìn từ phía sau. Cũng phải thôi, chẳng ai nghĩ được rằng một Rise nổi tiếng, một thiên thần tỏa sáng trên sân khấu nay lại đứng ở một góc quầy hàng bẩn thỉu, bận một chiếc tạp rề cũ như vậy chứ. Nhưng đó đúng là cô ấy, đúng là Rise mà mọi người nói, và dù nhìn theo cách nào thì đó cũng chính là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi.
Rise mà tôi gặp lần đầu đó khá là… bình thường. Cô ấy rất xinh, gương mặt đượm buồn với ánh mắt hút hồn kẽ lướt nhẹ dưới mái tóc nâu được tém gọn để tôn lên vẻ đẹp đầy cao quý của Rise. Thế nhưng với tôi, Rise này chỉ giống như bao cô gái xinh đẹp khác, một bông hoa đẹp để ngắm, có mùi hương ngây ngất chỉ để ngửi, dáng vẻ kiêu sa nhưng không thể chạm. Cô ấy là một Rise rất bình thường, bình thường như những gì tôi nghĩ, một idol như mọi idol mà tôi biết, một thứ gì đó mà một kẻ như tôi không bao giờ có thể chạm tới.
Giữa chúng tôi là một khoảng cách, rất ngắn thôi nhưng tôi biết giữa tôi và Rise là hai thế giới, nơi mà chúng tôi gặp nhau chỉ đơn giản là mối quan hệ chủ quán, khách hàng. Chúng tôi đứng trước mặt nhau nhưng lại cách nhau quá xa, trước mặt cô ấy, tôi cảm thấy bản thân tầm thường và nhỏ bé, như một con chim bay ngang qua cuộc đời cô ấy và chẳng lưu lại điều gì. Cô ấy buồn một nỗi buồn tôi không thể thấu, nhìn về một nơi tôi không thể thấy và sống trong thế giới tôi không thể biết. Khi hiểu rõ điều đó, tôi dường như đã chấp nhận mọi thứ theo cách "đơn giản nhất" và chúng tôi bắt đầu kể cho cô ấy theo cách "tự nhiên nhất".
Rise không hề tỏ vẻ sợ hãi khi biết tin cô ấy sắp là mục tiêu bị giết tiếp theo, cô ấy dường như hiểu rõ vấn đề theo cách của cô ấy. Sự từ tốn của cô ấy, giọng nói buồn bã của cô ấy, nét mặt u sầu của cô ấy khiến tôi lo lắng, ẩn sau đôi mắt đó là những gì? Tôi không thể biết và điều đó khiến tôi khó chịu. Với một game thủ, một fan Anime-Manga, việc không thể hiểu rõ một nhân vật nữ thực sự là điều khó có thể chấp nhận. Các nhân vật trong game luôn được thiết kế để những người chơi có thể dễ dàng đoán biết tính cách qua lời thoại hay hành động của họ. Thế nhưng với Rise thì không.
Không sao cả, chỉ cần cô ấy bị rơi vào thế giới kia…
Chỉ cần Shadow của Rise xuất hiện…
Tôi sẽ biết con người thật của Rise là gì.
Và đúng vậy, Rise đã bị rơi sang thế giới bên kia, nơi mà con người thật của cô ấy được thực thể hóa thành những Shadow. Tôi mất gần một ngày để nghĩ về nó, Shadow của Rise là gì, tính cách thật của cô ấy ra sao? Một cô gái yếu đuối, một ca sĩ mắc bệnh ghét đám đông hay một idol kiêu căng ngạo mạn? Gì cũng được, dù là gì đi nữa, Rise cũng sẽ sớm trở thành một nhân vật nữ để tôi cưa đổ và cũng chẳng hơn gì một con Boss lót đường trong game.
"Tôi sẽ cho mọi người thấy rõ từng nét trên cơ thể tôi! Tối nay tôi sẽ LỘT hết!!!"
Đó là những gì mà Shadow của Rise nói. Tôi dường như bị bất ngờ toàn tập, Rise của tôi chẳng lẽ là một dâm nữ, một cô ca sĩ sẵn sàng bán mình để vươn cao trong sự nghiệp? Ẩn sau gương mặt xinh đẹp kia lẽ nào lại là một cô gái hư hỏng, một trong những ví dụ điển hình về những tệ nạn trong showbiz, có lẽ nào vì những scandal sắp bị phanh phui mà Rise phải giải nghệ về quê trốn? Chỉ nghĩ về điều đó thôi mà tất cả những điều tố đẹp nhất mà tôi nghĩ về Rise đã sụp đổ, một sự ghê tởm pha lẫn khinh bỉ trào dâng trong thực quản, nôn ra thì lưỡi đắng chát mà nuốt vào thì rát bỏng cổ họng.
Nỗi thất vọng đó kéo theo 2 tuần liền tôi chẳng buồn vào game mặc cho ham muốn quay trở lại Inaba cùng đám bạn cứ thôi thúc hàng đêm. Quay lại đó, nghĩ đến việc phải cứu và đối mặt với một kẻ giả tạo nhơ bẩn đó khiến tôi lợm giọng. Thế nhưng tại sao? Tôi vẫn cầm chiếc máy PS Vita lên, tôi vẫn quay trở lại Inaba, tại sao khuôn mặt buồn bã đó cứ lảng vảng trong đầu tôi, tại sao ánh mắt cô đơn ấy lại khiến tôi khó chịu đến như vậy. Rise, rốt cục cô là một con người như thế nào?
Bạn biết không? Kẻ giả tạo có lẽ là biệt danh chính xác nhất dành cho Rise.
Cô ấy là một kẻ giả tạo, cho đến khi gặp Shadow của cô ấy hay đến tận bây giờ, tôi vẫn không hề phủ nhận điều đó. Shadow của Rise rất khác biệt, nó có rất nhiều hình dạng khác nhau, tính cách khác nhau. Có lúc nó là một cô hầu gái tinh nghịch, có lúc nó là một cô gái truyền thống đoan trang, có khi lại là một nữ cảnh sát mạnh mẽ… Có hàng chục, hàng trăm tính cách ẩn sâu bên trong con người của cô ấy, chúng thể hiện chính bản chất con người của Rise, một kẻ sống "giả tạo".
Thế nhưng… tôi không hề ghét cô ấy.
Trước mắt tôi khi đó không phải là những mặt trái của Rise.
Đó là những "kì vọng" của tất cả mọi người đang đè nặng lên cô ấy.
Là một idol, Rise luôn phải sống với sự kì vọng của người hâm mô, luôn phải trở thành một "thần tượng", một "gương mặt" của đám đông, luôn phải là "một ai đó" mà mọi người yêu quý. Tất cả những tính cách bên trong con Shadow Rise kia không gì khác là những gánh nặng, những chiếc mặt nạ giả dối mà Rise phải mang mỗi ngày. Mọi người không hề biết đến Rise, họ chỉ biết đến Risette, một idol, một ca sĩ, người mẫu, người của công chúng… Không ai biết Rise thực sự là ai, tính cách thật của cô ấy, con người thật của cô ấy đã bị chính những kì vọng to lớn của đám đông nhấn chìm.
Vào giây phút nhận ra điều đó, tôi bất giác thấy người nằm co ro trên nền đất kia, người đang sợ hãi và gào thét bất lực kia, người đang tuyệt vọng chối bỏ những cái nhân cách giả tạo kia không phải là Rise…
Mà chính là tôi.
Đó có thể là tôi, là bạn, là bất cứ ai…
Tôi và những đứa trẻ lớn lên trong thế giới này, luôn phải mang trên vai sự kì vọng của gia đình, của nhà trường, của xã hội. Tôi ước mơ được làm một game thủ chuyên nghiệp nhưng cha mẹ muốn tôi thành một luật sư giàu có. Có bạn ước mơ làm họa sĩ nhưng bác sĩ mới là cái mà gia đình bạn ấy cần. Con ngoan trò giỏi, điểm cao, thầy cô khen, làm việc xuất sắc, giám đốc tin tưởng, đồng nghiệp trọng vọng… đó là những chiếc mặt nạ tạo nên từ những kỳ vọng, những áp đặt, những định kiến. Chúng che đi những khát vọng, những ước mơ, những điều tạo nên nhân cách của tôi, của bạn, của tất nhiều con người "giả tạo" ở thế giới ngoài kia.
Tôi đã hiểu vì sao Shadow của Rise lại muốn "khỏa thân" đến vậy, đó là ước vọng của cô ấy, ước muốn rũ bỏ tất cả những gánh nặng kia, ước mơ được sống, được là chính mình, là được thể hiện chính nhân cách đơn sơ và trần trụi nhất của con người. Cô ấy chỉ muốn được sống thật là chính mình, không phải là Risette của công chúng, không phải là idol, ca sĩ, người mẫu hay bất cứ ai mà mọi người muốn cô ấy trở thành, cô ấy muốn được là Rise, chỉ Rise và duy nhất Rise.
Tôi vào lúc đó chỉ muốn nhảy lên cỗ máy thời gian của Doraemon, bay về quá khứ để tự tát chính mình. Tôi thấy ở mình sự ích kỷ và tầm thường, tôi phán xét mọi thứ tôi thấy, áp đặt định kiến lên một người mà tôi không hề hiểu rõ, coi thường và khinh miệt họ chỉ vì những thứ thoáng qua. Đó chẳng phải là những gì mà chúng ta vẫn làm mỗi ngày trên mạng xã hội đó sao? Nếu thế giới ảo này là chiếc mặt nạ, vậy bạn, tôi, chúng ta sẽ là ai khi tháo chiếc mặt nạ đó ra?
Rise, cô ấy đã lựa chọn sống thật với chính mình, rời bỏ ánh đèn sân khấu đầy hỗn loạn kia để được sống như một cô gái bình thường. Đứng trước Shadow của Rise, tôi hiểu rằng đây không chỉ là cuộc chiến để cứu lấy Rise, đây còn là cuộc chiến để tôi đối mặt với chính con người thật của mình. Sau tất cả, tôi đã được gặp lại cô ấy sau đó, một Rise mà tôi biết, một Rise mà tôi có thể đứng canh, một Rise mà tôi có thể vẫy tay đáp lại không một chút rụt rè. Cô ấy im lặng, vẫn gương mặt buồn đó, vẫn ánh mắt cô đơn đầy mê hoặc đó nhưng tôi biết, đó chính là Rise mà tôi đang kiếm tìm… nhưng tôi đã nhầm.
Vào cái lúc tưởng như mọi thứ đã "ổn", tôi dường như lại nhận thêm một sự bất ngờ nữa. Rise đã bật cười, cô ấy nhảy cẫng lên phấn khích đập tan không khí ảm đạm ngày hôm đó. Trước mặt tôi là một Rise hoàn toàn khác, một cô gái với tính cách xoay ngoắt 180 độ. Không còn một cô gái ít nói nữa, không còn một Rise buồn bã nữa, đây là một Rise "bùng nổ" thực sự. Cô ấy nở một nụ cười ấm áp như ánh dương buổi sớm, vừa tinh nghịch lại vừa cá tính, đôi mắt tinh quái hấp háy như trêu đùa nhưng lại không hề che đi sự quyến rũ chết người.
Sẽ chẳng thể nào tìm được một cô gái đáng yêu đến thế, mọi cử chỉ, mọi lời nói, mọi ánh nhìn của Rise đều có sức hấp dẫn vô địch. Nếu mỗi khi cô ấy nở nụ cười, tôi lại được một ngớp rượu rum thì mỗi ngày trôi qua tôi sẽ là một kẻ say đắm chìm trong nụ cười thiên thần đó. Với tôi lúc đó, sự xuất hiện của những cô gái khác thực sự quá "tầm thường". Ở bên Rise tôi như được sống là chính mình, cô ấy không từ mọi cơ hội để được phô diễn sự cá tính của mình. Ở bên Rise mỗi giây phút đều luôn là những sự bất ngờ, mọi thứ cô ấy làm, mọi điều cô ấy nói, tôi đều đớp lấy như con cá vàng ngu ngốc bị cuốn theo những viên "thính" ngọt lịm của cô ấy.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trong cái thị trấn nhỏ xíu mang tên Inaba này đã thay đổi theo nhiều nghĩa. Cái ngôi đền đáng sợ kia nay chẳng hơn gì một chốn hẹn hò đầy phấn khích. Con phố đơn điệu kia sao lại rực rỡ đến thế? Những hàng quán kia sao rộn rã và náo nhiệt đến vậy? Những ngày được gặp Rise, trái tim tôi ấm áp và tỏa nắng. Những ngày không thấy Rise, Inaba lại quay về với dáng vẻ ủ rột và chán chuờng thường thấy.
Rise luôn muốn làm mọi thứ cùng tôi, khi được kể về bạn bè, về sân khấu, về thế giới của một ca sĩ nổi tiếng, cô ấy luôn thật náo nhiệt, nhưng đôi lúc lại rất tinh quái, bí hiểm. Trong thế giới của Rise, tôi thấy sự bình yên, không lo nghĩ, không áp lực, không vướng bận, chẳng có điều gì khiến tôi vui sướng hơn khi nghe Rise gọi tôi "Sempai!" mỗi ngày. Ở bên Rise, tôi dường như chẳng cần phải đeo những chiếc "mặt nạ" kia nữa. Tôi dần nhận ra cảm xúc trong mình dành cho Rise lớn dần mỗi ngày và không biết từ khi nào, tôi đã đem lòng yêu cô gái ấy.
Về cơ bản, Rise không phải là một nhân vật có thể điều khiển được, cô ấy là một Navigator, một người điều hướng hay theo cách gọi dân dã thì là một Support. Rise không trực tiếp tham gia vào trận chiến mà sẽ làm nhiệm vụ của một hướng dẫn viên, người sẽ đứng ngoài trận đấu để hỗ trợ, chém gió và bình phẩm. Chẳng có gì tuyệt vời hơn khi biết rằng nhân vật của mình không thể chết một khi có Rise bảo vệ. Cũng là một trải nghiệm hết sức thú vị, mỗi khi chiến đấu, tôi lại được nghe Rise đứng ngoài bình phẩm những câu kiểu như :
-SEMPAIIII !! Anh thật ngầu quá đi !
-Này, Sempai anh ổn chứ… đứng lên và phản công lại nào
-Có ai đó không, Sempai đang thấp máu, làm ơn hãy giúp anh ấy!!
-Đừng sợ hãi, đã có em ở đây rồi Sempai
-Tên này sợ kỹ năng hệ Lửa, hihi, dễ như ăn kẹo mà.
Những lúc nghe cô ấy nói vậy, tôi lại hừng hực khí thế như thể vừa nốc xong 3 lon monster energy. Vẫn biết cô ấy không có thực, vẫn biết Rise chỉ là một cô gái được tạo nên những mẩu dữ liệu, thế nhưng tôi vẫn không khỏi bị cô ấy hút hồn mỗi ngày. Rise làm tôi nhớ đến bộ phim "Her" của Scarlet Johansson, bộ phim kể về một anh chàng đem lòng yêu một hệ điều hành máy tính. Chà, có lẽ lúc này tôi cũng hiểu được cảm xúc của anh chàng trong bộ phim đó. Đôi khi tình yêu chẳng cần một lý do rõ ràng nào cả, chỉ cần trái tìm mình hướng về đó, tìm thấy ở đó sự đồng điệu, cảm thấy những rung động mãnh liệt mỗi khi nghĩ về… đó đã là tình yêu rồi.
Ở bên tôi, Rise dần hiểu ra một điều rằng, cô ấy không hề có một nhân cách nào khác cả. Tất cả những tính cách kia, tất cả những vai diễn kia, tất cả những con người khác kia… chúng đều là Rise, là một phần tạo nên con người của cô ấy hiện tại. Dù ta có chối bỏ chúng, chúng vẫn ở đó, vẫn là những mảnh ghép muôn màu tạo nên thế giới của chúng ta. Kỳ vọng tạo nên trách nhiệm và mong muốn tạo nên mục đích, dù có muốn hay không, đó vẫn chính là con người của chúng ta.
Rise không chỉ là cô gái trong mơ của tôi, không chỉ đơn giản là một hình mẫu con gái hoàn hảo, Rise con là điều mà tôi mong ước để trở thành, là hiện thân cho ước mơ được sống với chính mình. Vượt ra khỏi những ràng buộc, thử thách bản thân với những điều không tưởng, không ngại bộc lộ cá tính và luôn sẵn sàng đón nhận mọi thách thức với một tinh thần luôn sẵn sàng "bùng nổ". Đến tận bây giờ, bài hát của Rise, ca khúc mang tên "True Story" vẫn luôn tiếp thêm cho tôi động lực mỗi khi nghĩ về tương lai:
You got youself behind the door
Deep inside your heart again
You wanna hide You wanna come out
Going round and round
Thinking hard about it
doesn't help you one bit
Stand up
When you hear a knock on the door
It's me come on out
Get ready for your TRUE STORY
Dù cuộc hành trình của tôi ở Inaba đã kết thúc, dù Rise đã tìm thấy thế giới mà cô ấy thuộc về, dù tương lai vẫn còn quá mơ hồ. Tôi vẫn chưa bao giờ ngừng nghĩ về nó, về thị trấn Inaba nhỏ bé, về những vụ án mạng kỳ bí, về những giờ khắc vui cười cùng bạn bè, về những khoảnh khắc hạnh phúc vô giá mà một tựa game đã mang lại. Cám ơn em vì tất cả, cám ơn em vì đã khai sáng cho tôi, cám ơn em vì đã đến và thay đổi cuộc đời tôi. Cám ơn em, người con gái tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, cô gái muôn màu mang tên Rise… Rise Kujikawa.
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.