Tôi và nhiều game thủ Việt đã chìm đắm vào ARK: Survival Evolved như thế nào

Kandy K  - Theo Trí Thức Trẻ | 22/02/2016 04:18 PM

Cùng đến với tâm sự của một anh chàng game thủ Việt Nam đã dành khá nhiều thời gian, công sức với tựa game sinh tồn đang khá hot hiện nay - ARK: Survival Evolved.

ARK: Survival Evolved không phải là một cái tên quá xa lạ gì với cộng đồng game thủ Việt Nam trong những ngày qua. Với môi trường trong game được mô phỏng theo cuộc sống sinh tồn trên đảo hoang rất thực tế, ARK: Survival Evolved đã mang đến khá nhiều câu chuyện bi hài cho những ai đã và đang trải nghiệm tựa game này.


Ark: Survival Evolved, tựa game sinh tồn đang khá hot hiện nay trong cộng đồng game thủ Việt.

Ark: Survival Evolved, tựa game sinh tồn đang khá hot hiện nay trong cộng đồng game thủ Việt.

Hôm nay, hãy cùng GameK theo dõi quá trình trải nghiệm của một anh chàng game thủ với tựa game đình đám ARK: Survival Evolved hiện nay nhé.

"Tôi đến với ARK: Survival Evolved (xin tạm gọi là Ark từ đây cho gọn vì tên game khá dài, viết mỏi tay lắm, các bạn thông cảm...) một cách khá tình cờ, không phải qua những đoạn quảng cáo trên Steam hay các bài viết trên báo mạng hiện nay mà qua kênh stream game của một vài anh chàng game thủ nổi tiếng sau khi thấy anh chàng này hò hét ầm ĩ cùng đồng đội lao vào bắt và huấn luyện một con khủng long T-Rex khổng lồ. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là... ước gì mình được như anh ấy, cưỡi con T-Rex đi dạo quanh nhà, thăm thú vương quốc như ông hoàng...


Cảm giác được cùng bạn bè đi săn T-Rex đã cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cảm giác được cùng bạn bè đi săn T-Rex đã cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và chỉ một suy nghĩ, một ước mơ đơn giản như vậy đã khiến tôi phải ngay lập tức mua Ark để trải nghiệm tử cảm giác sinh tồn khi sống giữa hoang đảo với bầy khủng long như thế nào.

Ban đầu, khi dự định mua game, tôi đã khá chần chừ bởi đã qua đợt sale của Steam mà game này lại có giá lên tới 30$ (khoảng hơn 600k), một con số đủ để làm chúng ta phải đắn đo bởi không biết mua về xong chơi game có ra gì hay không, chơi được lâu không hay ba bữa lại chán mà vứt xó... May thay, "băn khoăn, trăn trở" này của tôi đã được một anh bạn giải quyết hộ khi cả hai cũng mua key game tại một shop của Việt Nam với giá chỉ hơn 300k mà thôi.


Để chơi game với hình ảnh đẹp như thế này, bạn phải có máy cực khủng, còn với máy cùi như của tôi thì hẳn bạn sẽ phải vỡ mộng khi chơi game với đồ họa ở mức thấp nhất có thể.

Để chơi game với hình ảnh đẹp như thế này, bạn phải có máy cực khủng, còn với máy cùi như của tôi thì hẳn bạn sẽ phải vỡ mộng khi chơi game với đồ họa ở mức thấp nhất có thể.

Bỏ ra hơn 300k để mua Ark và cảm giác đầu tiên của tôi khi chơi game đó là... Móe! Game kiểu quái gì mà nặng vậy trời! Với chiếc máy cấu hình cũng thuộc hàng top... từ dăm năm trước, tôi đành phải set cấu hình xuống mức thấp nhất mới có thể tạm chơi mượt mà được. Thế là những hình ảnh lung linh sóng nước mây trời mà tôi được nhìn thấy trong các clip về Ark trước đây đều đã tan thành mây khói.

Đang than trời kêu khổ, chửi mắng mấy ông phát triển game sao mà chẳng tối ưu hóa game gì cả thì anh bạn ngồi cạnh tôi phát biểu một câu nói đơn giản nhưng đủ để tôi phải cắm mặt vào chơi tiếp:
- Xấu thì có chơi không nào? Hay là muốn phí 300k???

Vâng. Một câu nói cực kì giản đơn nhưng cũng khiến cho một thằng game thủ ki bo chuyên ủng hộ game... crack như tôi phải lặng thinh, trầm mình suy tư giây lát rồi tặc lưỡi mà quay vào chơi tiếp. Thôi thì mất tiền mua mâm, đành đâm cho thủng vậy... chơi thử tiếp chứ bỏ giờ phí quá!

Thế là cái sự tiếc của tiếc công của tôi đã giúp tôi gạt bỏ cái vấn đề đồ họa, hình ảnh của game sang một bên (công nhận cái sự ki bo cũng đôi khi có ích phết các bạn ạ!) và tận hưởng toàn bộ cái hay, cái lý thú của gameplay mà Ark mang lại.


Trong game, tôi không cần là Diệp Vấn mà cũng vẫn đấm đổ cây, văng ra cả gỗ...

Trong game, tôi không cần là Diệp Vấn mà cũng vẫn đấm đổ cây, văng ra cả gỗ...

Ngay khi vừa bước vào game, tôi đã có thể cảm nhận ngay được một không khí sinh tồn mang đậm chất... hư cấu. Bạn tin được không khi tôi có thể điều khiển nhân vật của mình dùng tay không đấm bùm bụp vào một gốc cây để thu phục gỗ và vỏ cây?

Nói thật là tôi vốn rất ít khi xem phim võ thuật của Tàu và cái ông duy nhất tôi hâm mộ là Diệp Vấn cũng mới chỉ dừng lại ở mức đấm đá huỳnh huỵch vào mộc nhân chứ đạt đến cảnh giới đấm đổ cây, văng ra các thanh gỗ thẳng thớm, văng ra các mảnh vỏ cây phẳng phiu để làm rìu, làm quốc thì... thật sự là hư cấu quá! Đang loay hoay mắng chửi gameplay quá mức hư cấu thì anh bạn ngồi cạnh lại bồi thêm một câu:

- Thế hư cấu thì có chơi không? Hay bỏ 300k đi nhá???

Nghe đến đây, tôi chỉ biết nghĩ về con số 300k trong đầu, trầm tư thêm một lúc với đủ loại suy nghĩ linh tinh rồi tiếp tục tặc lưỡi mà chơi tiếp. Thôi thì đã là game thì phải hư cấu là đúng rồi, ở giữa hoang đảo, vây quanh bởi đám khủng long tuyệt chủng từ lâu mà cũng đòi game phải thực tế thì... cũng đến chịu. Và suy nghĩ này của tôi cũng chỉ tồn tại được một lúc bởi sau đó, hàng loạt những sự kiện xảy ra đã khiến tôi phải thay đổi lại cách suy nghĩ của mình về Ark bởi thế giới trong game thật đến mức không tưởng.

Quay trở lại với câu chuyện, sau một hồi loay hoay nhặt đá... đấm gốc cây ở bờ biển, tôi đã tạm xây được cho mình một căn nhà bằng rơm với đủ cả móng, tường, cửa ra vào rồi mái che... Bên trong nhà nội thất cũng khá đầy đủ với hòm đựng đồ, bếp lửa để nướng thịt, nói chung là cách bài trí đúng kiểu một túp lều tranh, một gã FA tự kỉ (mấy ông bạn tôi sau này mới vào chơi cùng, nói ra trước để các bạn khỏi kêu tôi là thằng tự kỉ).


Căn nhà rơm đầu tiên mà bất kì game thủ Ark nào cũng phải xây lúc đầu (Ảnh lấy trên mạng thôi chứ máy tôi chơi không được hình đẹp thế này đâu, tôi nói từ nãy rồi mà...)

Căn nhà rơm đầu tiên mà bất kì game thủ Ark nào cũng phải xây lúc đầu (Ảnh lấy trên mạng thôi chứ máy tôi chơi không được hình đẹp thế này đâu, tôi nói từ nãy rồi mà...)

Các cụ nhà ta có câu: Có thực mới vực được đạo và quả đúng thế thật, sau một hồi miệt mài xây tổ ấm thì nhân vật của tôi cũng đã bắt đầu đói, chỉ số thức ăn giảm về không, hình ảnh nhấp nháy cùng tiếng kêu khá yếu ớt của nhân vật đủ để cảnh báo tôi là phải đi tìm thức ăn ngay lập tức. Và như một anh thổ dân thực thụ, tôi đã ngay lập tức lên đường đi tìm cái... bỏ vào bụng.

Trên đường đi, tôi cũng thu thập cho mình được khá nhiều loại cây cỏ khác nhau nhưng có vẻ như ăn hoa quả cũng chỉ là giải pháp tình thế chứ chẳng cải thiện được cơn đói là bao. Cộng nhận game cũng chân thực ra phết bởi ngoài đời, tôi đố bạn có thể ăn vài quả táo cầm chừng cho qua bữa được đấy, trừ khi bạn là mấy em gái teen muốn giảm cân mà tôi thì là giai thẳng 100% nên cái tôi cần là thịt! và nhân vật của tôi cũng vậy.

Trên đường đi săn, tôi gặp phải khá nhiều loại sinh vật khác nhau, từ những con khủng long 3 sừng (Trike) hay cả những con khủng long ăn cỏ Parasaur trông khá hầm hố và tôi biết là đói thì đói cũng không thể làm liều, tốt nhất là chưa nên động vào mấy con vật trông có vẻ ngầu như thế này, mất mạng như chơi (phải mãi sau tôi mới biết mình ngốc vì con Parasaur rất hiền, bị đánh cũng không dám đánh lại). Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi đã chọn con mồi đầu tiên của mình là một loài vật có dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh, bước đi hùng dũng và cũng là thủy tổ của loài chim hiện nay (tôi đoán thế...), đó là con... vịt Dodo, một loại sinh vật có kích thước và tập tính khá giống vịt, gà ngày nay.


Đối thủ đầu tiên của tôi đây thưa các bạn, một loài vật có dáng đi hùng dũng, bước chân hiên ngang đầy khí phách...

Đối thủ đầu tiên của tôi đây thưa các bạn, một loài vật có dáng đi hùng dũng, bước chân hiên ngang đầy khí phách...

Vâng, với bản tính hiếu thắng của mình, tôi đã nhanh chóng hạ gục được tới hơn 5 con... vịt, kiếm được 15 miếng thịt cùng 12 miếng da (trong game gọi là Hide) mà tôi chưa biết dùng làm gì, thôi thì cứ giữ lại, chắc chắn sau này sẽ hữu dụng. Để tận hưởng cảm giác chiến thắng, tôi ngay lập tức cho nhân vật chén một miếng thịt, và tiếng kêu tỏ vẻ kinh tởm của anh ta như muốn nói rằng, ai mà lại ăn sống nuốt tươi như vậy chứ, ít nhất cũng phải nướng thịt lên cái đã...

Công nhận là càng lúc tôi càng cảm thấy Ark khá giống với thực tế, bạn không thể nào sống mà không ăn uống gì cả và ngay cả chuyện ăn uống cũng phải đảm bảo nguyên tắc ăn chín uống sôi... Đợi đã, vế sau có vẻ không đúng vì tôi thấy nhân vật của tôi vẫn vục mặt xuống sông uống nước ừng ực mà có cần phải đun nấu gì đâu... Mà thôi, huyên thuyên thế đủ rồi, thịt đã chín hết, đã đến lúc quay về tiếp tục chương trình "người xây tổ ấm" rồi... nhưng mà... về nhà đi hướng nào nhỉ?

Đến đây, tôi lại tiếp tục phải thán phục cái sự thực tế của game đó là bạn có được một cái bản đồ nhưng bản đồ trong game cũng giống như bản đồ ngoài đời thực, đó là nó sẽ khá vô dụng nếu bạn chẳng biết mình đang ở đâu và định đi đến đâu. Nó không phải là chiếc bản đồ với vị trí của bạn hay đích đến được chấm sẵn trên đó mà đơn thuần chỉ là một tờ giấy, với hình vẽ sẵn. Chấm hết!


Bản đồ thực tế đến mức không có bất kì dấu hiệu nào cho biết bạn đang ở đâu... nên đưng có thắc mắc nếu bạn bị lạc đường trong Ark.

Bản đồ thực tế đến mức không có bất kì dấu hiệu nào cho biết bạn đang ở đâu... nên đưng có thắc mắc nếu bạn bị lạc đường trong Ark.

Và từ lúc này, tôi cũng nhận ra được một bài học sống còn cho bất kì ai mới chơi Ark, đó là hãy tìm những nơi đặc biệt như một khúc sông, một bãi biển, một hòn đảo để làm phương hướng xác định mình đang ở đâu, có như thế mới... đỡ lạc đường (chỉ là đỡ thôi nhé vì dù chơi rất lâu tôi vẫn bị lạc như thường, game nó thực tế vậy đấy!).

Đang loay hoay xác định vị trí xem mình ở đâu, tôi bị thu hút bởi một ánh lửa trong đêm tối mịt mù của ai đó nhóm lên. Với suy nghĩ của một người bị lạc đường, tôi chẳng suy nghĩ nhiều mà lập tức chạy thẳng đến đó với mong ước tìm được người chơi khác, biết đâu họ sẽ giúp tôi tìm được đường về nhà thì sao? Và đây cũng là lúc tôi rút ra được bài học tiếp theo khi sinh tồn trong Ark, đó là đừng vội tin những người bạn gặp lần đầu tiên.

Khi vừa mới bước tới cạnh đống lửa, tôi thấy 2 người chơi khác cũng trần như nhộng giống tôi đang đứng cạnh bếp lửa sưởi ấm. Bắt gặp một người lạ bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, hai người chơi kia cũng giống tôi, đứng như trời chồng mà chẳng có động thái gì. Hai bên cứ thế đứng nhìn nhau một lúc cho đến khi tôi kịp chat lên một câu chào xã giao: "Hi".

Một trong hai người đáp lại câu chào của tôi khá lịch sự và trong khi tôi đang nghĩ xem nên nói gì tiếp theo thì bỗng người đàn ông đứng im nãy giờ rút một cái chày gỗ to tổ chảng ra. Ngay cả một thằng ngốc trong tình huống này cũng có thể nhận thấy có gì đó không ổn ở đây, bản năng mách bảo tôi phải chạy đi. Thế nhưng lúc đó, tôi không thể điều khiển được nhân vật của mình bởi cái khung chat đang bật và nó khiến các nút bấm di chuyển của tôi được chuyển thành hàng loạt kí tự "wawassaa" một cách vô nghĩa. Đến khi kịp tắt thanh chat đi thì hai gã người chơi kia cũng đã kịp xông tới sát chỗ tôi đứng.


Hãy cẩn trọng với người chơi khác để tránh bị rơi vào tình trạng dở khóc dở cười như của tôi...

Hãy cẩn trọng với người chơi khác để tránh bị rơi vào tình trạng dở khóc dở cười như của tôi...

Đoạn sau không cần nói chắc các bạn cũng biết, kẻ vung cây chầy, người tung cú đấm và hai đánh một không chột cũng què, nhân vật của tôi đã ngã gục. Nhưng mà gượm đã, tôi chưa chết! Thay vì chết đi và được chọn hồi sinh lại ở một chỗ khác thì màn hình nhân vật của tôi tối sầm lại, ở giữa có một vệt sáng nhìn được mờ mờ và bạn không thể cử động được. Mãi sau tôi mới biết, nhân vật của tôi lúc này đang bị hôn mê, và điều đó nghĩa là hai gã lạ mặt kia có thể làm gì với tôi cũng được...

Nằm bất động, không thể chống cự lại hai kẻ lạ mặt hung hãn kia, tôi nhận được dòng thông báo về việc tất cả đồ đạc trên người tôi bị lấy mất. Cũng phải thôi, ở cái nơi sinh tồn khốc liệt thế này thì chuyện cướp bóc như này cũng chẳng có gì là lạ cả. Thế nhưng sự việc sau đó mới là thứ kỉ niệm tôi chẳng thể nào quên khi chơi Ark.

Dù bị hôn mê nhưng tôi vẫn có thể ngoái nhìn hai kẻ đứng bên cạnh tôi trong tầm nhìn mờ ảo mà game cung cấp. Tôi thấy một gã cúi xuống, thấy dòng thông báo một quả dâu được bỏ vào người tôi, tôi đã được cho ăn một quả dâu... Kể ra bọn này cũng tốt đấy chứ, cho mình ăn dâu... Dòng thông báo tiếp theo, một miếng thịt thối đã được bỏ vào người tôi và... nhân vật của tôi cũng đã bị ép ăn thịt thối...

Trời! Bọn chúng không phân biệt được là thịt phải nướng lên mới ăn được sao? Còn thịt thối rữa hỏng rồi mà còn cho tôi ăn như thế này thì thật không thể chấp nhận được. Nhưng thế này chưa là gì, đang tức tối thì một tiếng pẹt rõ to vang lên, nhân vật của tôi vừa cho ra một cục... shit, ngay trong lúc hôn mê. Và tôi nhận được dòng chữ cục shit này đã được thêm vào người tôi, và nhân vật của tôi đã bị ép ăn... cục shit này.

Bạn có tin được không? Đánh ngất một người, bón cho người đó ăn mấy thứ đồ linh tinh, thậm chí ép họ ăn cả... shit của mình. Loại người nào lại có thể làm điều khốn nạn như vậy cơ chứ???

Những món đồ linh tinh mà hai kẻ lạ mặt kia cho nhân vật của tôi ăn trong lúc hôn mê đã khiến nhân vật của tôi bất tỉnh thêm một lúc khá lâu. Đến khi tỉnh lại thì ôi thôi, nằm bất động, phải ăn đồ linh tinh (tôi không muốn nhắc lại là phải ăn gì nữa... ) đã khiến nhân vật của tôi rơi vào tình trạng thê thảm, máu tụt quá thấp nên nhân vật không thể di chuyển nhanh được, chỉ số nước uống hết khiến máu lại càng tiếp tục giảm và quan trọng hơn là hai gã trời đánh kia vẫn đứng bên cạnh xem tôi lê lết cái thân tàn tạ ra bờ sông cạnh đó tìm nước uống.

Một trong hai gã còn chat hỏi lại: "Are you ok?"(Mày ổn không đấy?). Thực sự lúc đó tôi chi muốn hét vào mặt chúng nó rằng: Mày thử bị thằng khác đập ngất xỉu rồi bón cho một đống shit như thế xem mày có ok không? Nhưng cuối cùng, tôi đành gác hết lại, cố gắng sống trước đã.

Tôi cố gắng kéo nhân vật của mình tới dòng sông nhưng nhân vật chạy ngày càng chậm do máu còn quá ít (cảnh báo của game nói là bị gãy xương. Vâng, bị nhét một đống đồ thiu thối vào mồm mà lại bị gãy xương... cũng đến chịu với cái logic của game), và cuối cùng, nhân vật của tôi đã gục ngã ngay bên cạnh bờ sông. Bạn có thể hiểu cảm giác của tôi lúc này chẳng khác nào Leonardo bước lên bục nhận giải thưởng hoa hậu thì bị công bố là trao nhầm và tượng vàng Oscar thuộc về người khác. Cảm giác khó tả giống như bạn cố gắng bước đến được cửa thiên đường, chuẩn bị được cứu vớt thì... sầm! Cánh cửa đóng lại và bạn... chết!

Vâng, đến đây thì tôi đã lại rút ra được bài học khác mà mãi tới sau này vẫn thấy nó đúng, đó là trong Ark thì khủng long không phải loài gây nguy hiểm cho bạn mà chính con người, những người chơi khác mới là kẻ mà bạn phải dè chừng.

Quá chán nản và thất vọng, quá mất niềm tin vào tình người hiếm hoi nơi thế giới Ark, tôi tắt game và lấy tay vỗ nhẹ vào trán trong giây lát, ông bạn ngồi cạnh đang đánh dở ván DOTA 2 (cái ông hay hỏi troll tôi lúc nãy ấy) thấy thế quay ra hỏi:
- Sao? Hay không? Đáng 300k không?
- Hay! Đáng! Được chưa? - Tôi vùng vằng đáp lại và tự hứa, mai khám phá tiếp chứ bỏ 300k mà chơi dc hai tiếng rồi nghỉ thế này thì... phí quá.

Thế đấy, cảm nhận của tôi về thời gian đầu chơi Ark nó nghiệt ngã thế đấy... Còn các bạn thì sao?"