Tại sao chúng ta say mê Game?

PV  | 14/02/2012 10:00 AM

Thời điểm 1 năm trôi qua luôn là lúc để tôi và bạn điểm lại những điều đã qua, đã đến lúc cần suy nghĩ và cân nhắc về nhiều thứ. Liệu đã đến lúc chúng ta bỏ lại sau lưng cái Xbox yêu dấu và lao vào vòng quay bất tận của việc học tập và mưu sinh?

Năm 2011 đã trôi qua, và đứng trước chúng ta giờ đây là một sự thực không thể phủ nhận: chúng ta đang dần trưởng thành. Một năm trôi qua, chúng ta đều trở nên già dặn và khôn ngoan hơn trước - mặc dù chính bản thân tác giả cũng không dám chắc rằng mình có gì thay đổi so với thời điểm 365 ngày trước.
 
Một số rủng rỉnh hơn, và một số rách rưới hơn trước. Thời điểm 1 năm trôi qua luôn là lúc để tôi và bạn điểm lại những điều đã qua, đã đến lúc cần suy nghĩ và cân nhắc về nhiều thứ. Một số người đắn đo về chuyện vợ con, số khác băn khoăn suy nghĩ về sự nghiệp. Còn với tác giả, cũng như rất nhiều bạn đọc khác, liệu đã đến lúc chúng ta bỏ lại sau lưng cái PC hay Console yêu dấu và lao vào vòng quay bất tận của việc học tập và mưu sinh?
 
 
Bạn đã từng đến rất gần cái đích cuối cùng của chặng đường, và rồi bất chợt một viên đạn đi lạc đẩy bạn trở về điểm check point gần nhất? Đã có những trò chơi với độ khó quá cao, và chúng làm bạn mất dần sự kiên nhẫn? Điên rồ. Chán nản. Hạnh phúc. Tất cả chúng ta để đã từng trải qua cảm giác đó. Một vài người không thể vượt qua nổi trận chiến với Psycho Mantis trong Metal Gear Solid, một số người khác thấy phát nản với Demon's Souls...
 
Chúng ta trải qua những thử thách khác nhau, và chúng ta đều đạt đến một ngưỡng nào đó của sự tuyệt vọng. Một số bắt đầu rên rỉ khi liên tục bị headshot trong Counter Strike. Một số ném thẳng chuột vào màn hình sau khi thua ngay trận đầu tiên khi ladder Starcraft II bắt đầu. Trong khi đó, nhiều người lặn lội qua cả một biển thương vong, thất bại mà không hề đưa ra lời phàn nàn nào.
 
Nhưng tại sao chúng ta vẫn chơi Games? Bản thân tác giả lúc này đã ở vào tuổi 22, và có lẽ nhiều độc giả đang đọc bài viết này cũng đã trải qua ngưỡng tuổi 30, hoặc hơn thế nữa. Lúc này đây, lẽ ra bạn và tôi đang phải lo toan nhiều chuyện khác - tốt nghiệp, kiếm việc làm, lấy vợ...., nhưng chúng ta đang làm gì?
 
Lao vào một trận Dota với mục đích duy nhất là 1 pha Rampage để đời? Sát cánh cùng đồng đội và hạ sát tất cả lũ Zombies? Có lẽ bạn đọc không thể phủ nhận sự thật rằng, không một hình thức giải trí nào có thể gây nghiện, và đem lại sự thỏa mãn cao độ như Games. Nhiều người góp ý với bạn rằng, bạn đang lãng phí thời gian, và bỏ quên cuộc sống thực tại - nhưng họ là ai, tại sao họ nghĩ rằng họ có quyền bảo bạn phải làm gì và không nên làm gì?
 
 
Bản thân tác giả không thể nào quên được những giây phút đầu tiên - những khoảnh khắc tôi gần như bị mê hoặc bởi Doom Quake. Tôi đã gần như đắm chìm trong đó hàng tháng trời, bất chấp mọi lời đe dọa từ phía phụ huynh. Hay như thời điểm Sephiroth lấy đi mạng sống của Aerith trong Final Fantasy VII, tác giả đã gần như chết lặng. Aerith đã ra đi, và Phoenix Down cũng không thể mang cô ấy quay trở lại.
  
Cho đến bây giờ, Final Fantasy VII vẫn là game nhập vai tuyệt vời nhất  - đối với riêng mình tác giả. Thời gian trôi qua, hàng trăm hàng nghìn games nối đuôi nhau ra đời, bản thân series Final Fantasy cũng đã ra tới phiên bản thứ 13. Đồ họa có những bước tiến vượt bậc, game-play cũng đã thay đổi nhiều, nhưng FF VII thời điểm đó đã thực sự để lại quá nhiều cảm xúc cho tác giả.
 
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng một trò chơi có thể thay đổi bạn, có thể khiến bạn phải suy nghĩ, thậm chí ám ảnh bạn hàng tháng trời về số phận của từng nhân vật - và đó cũng là mục tiêu cuối cùng mà những tác phẩm điện ảnh hay những tiểu thuyết văn học kinh điển muốn hướng đến.
 
 
Game cũng là cách để chúng ta kết nối với bạn bè xung quanh. Tôi nhận ra rằng, mỗi người có một trải nghiệm của riêng mình về game, và khi được nghe người khác kể lại những trải nghiệm này, bạn chợt nhận ra rằng, đó là những điều hoàn toàn mới mẻ và vô cùng hấp dẫn, mặc dù chính bản thân bạn đã xới tung từng mét vuông đất trong trò chơi đó. Những kinh nghiệm họ thu lượm được, cái cách họ nhìn vào câu chuyện, vào những nhân vật trong game - và bạn chợt nhận ra trước mắt mình là tri kỷ thực sự.
 
2011 đã trôi qua, và giờ đây có thể bạn đang gặm nhấm lại những kỷ niệm với Games - thứ bạn đã sống với tất cả tình yêu và sự đam mê. Có khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng cũng có những phút giây tồi tệ. Bạn nhớ lại niềm tự hào lớn lao khi chỉ huy một đơn vị bộ binh trong Total War công phá thành Rome vĩ đại. Bạn nhìn đoàn quân bách chiến bách thắng của mình tràn ngập trên thành lũy địch, tất cả những kẻ chống đối bạn đều đã bị hạ gục.
 
Chỉ còn 14 người lính vẫn đứng đó - ngoan cường và không hề nao núng trước sức mạnh của bạn. Bạn nhớ lại những giây phút vinh quang khi bạn cùng cận thần của mình diễu hành trên đường phố, trong tiếng tung hô của hàng vạn người. Nhưng bạn cũng không thể nào quên được những lúc tuyệt vọng, những thất bại thảm hại khi bạn cố tiêu diệt Ruby Weapon. Bạn đã phải cắn răng chơi đi chơi lại, và khi đã vượt qua được thử thách này, liệu có lời nào có thể diễn tả được cảm giác của bạn, khi hồi kèn vinh quang cuối cùng cũng đã được cất lên?
 
 
Games thực sự đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong cuộc đời tác giả. Đó có thể là một bản sound-track tuyệt vời, có thể là những khung cảnh hùng vĩ, lung linh, và cũng có thể là những câu chuyện đã ám ảnh tác giả suốt hàng tháng trời. Có những kỷ niệm sẽ đi theo bạn và tôi mãi mãi. Thời gian trôi qua, chúng ta có thể sẽ trở thành những con người già nua, héo mòn, nhưng có một điều chắc chắn rằng, chúng ta vẫn sẽ kể lại những câu chuyện về Games cho con cháu, với một niềm say mê bất tận.
 
Chúng chắc hẳn sẽ buộc phải nghe bạn kể đi nghe lại hàng trăm lần khoảnh khắc mà ông bà chúng không thể tin rằng Red Dead Redemption đã kết thúc, và khi David Hayter thực sự đã rời bỏ Trái đất, có thể một lần nữa bạn sẽ không thể kìm được cảm xúc của mình, và buộc phải thét lên, "Snake! SNAKE? SNAAAAAAAAAKE!!!!"
 
Vậy nên, tôi đã suy nghĩ và thực sự câu trả lời không đơn giản như mong đợi. Chúng ta chơi games, vì chúng ta thực sự gắn liền với chúng. Cho rằng chơi games là vô bổ và tốn thời gian - đó là một sự xúc phạm đến nỗ lực và tài năng của hàng triệu triệu con người trên thế giới này. Chúng ta chơi games vì chẳng thú vui nào có thể sánh với nó. Chúng ta chơi games vì đó là cách duy nhất để hòa mình, để được giải trí và để trải nghiệm cảm giác  "thăng hoa" khi vượt qua được những thử thách.
 
Vậy, 2012 ư? Chẳng có lý do gì để ngăn cản bạn tiếp tục chơi game.
 
 Theo DeltaGamer