Đây là tựa game bắn súng đẹp như thật nhưng lại chẳng ai biết đến

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 01/03/2016 05:32 PM

Hầu hết game thủ cũng như các phóng viên game cùng nhau đồng ý một điều, rằng Black là tựa game bắn súng có đồ họa ấn tượng nhất vào năm 2006

Vào năm 2006, Criterion Games, cha đẻ của series game đua xe (hay thật ra đúng hơn là game đâm xe) đình đám Burnout đã tung ra một trong những siêu phẩm game bắn súng được đánh giá là hay nhất thập kỷ mang tên Black. Thế nhưng buồn một nỗi, vào thời điểm chuyển giao giữa Xbox và PS2 sang thế hệ máy PS3 và Xbox 360, Black dường như là một cú hit muộn màng, một món quà hiếm có mà những nhà phát triển game người Anh dành tặng cho cộng đồng game thủ sở hữu những cỗ máy đang thành công nhất thời điểm đó.

Cũng phải công nhận khi Black ra mắt, tiếng vang của game thật sự rất vang dội. Hầu hết game thủ cũng như các phóng viên game cùng nhau đồng ý một điều, rằng Black là tựa game bắn súng có đồ họa ấn tượng nhất vào năm 2006, và cũng là một trong những game bắn súng đã tay nhất mà chúng ta từng được thưởng thức trong lịch sử game thế giới.

Hãy quay lại sự kiện E3 năm 2004, khi Criterion lần đầu tiên đưa Black đến sự kiện đình đám này với bản demo vô cùng sơ sài mô tả chi tiết đồ họa và khả năng phá hủy môi trường nhờ engine vật lý tích hợp cùng Renderware, bộ công cụ làm game do chính Criterion tạo ra. Mặc cho việc bản demo của game hoàn toàn không có AI máy, nhưng nhiều phóng viên đã bị hút hồn bởi cơ chế vật lý chân thật cùng lối chơi điên cuồng không thời gian chết của game.

Greg Kasavin, biên tập viên tại GameSpot thời ấy nhớ lại:

Cái gì đã khiến Black cuốn đến như vậy? Đầu tiên phải là tiếng súng. Tiếng súng to, rõ ràng, thậm chí rền vang tới mức điếc tai. Chúng có ảnh hưởng tới môi trường trong game hơn bao giờ hết. Với Criterions, họ chẳng cần chân thực, chẳng quan tâm đến độ giật của súng. Cái họ muốn là những pha đấu súng nghẹt thở, gần với những siêu phẩm hành động Hollywood nhất.

Những viên đạn cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của chúng. Bụi, mảnh vụn, khói, tia lửa và những mảnh kính bắn khắp mọi nơi, tạo ra một cảnh tượng điên rồ hết mức có thể. Logic của game đơn giản như thế này: Khi bạn bắn trượt một kẻ địch, cảm giác cũng hồi hộp và ấn tượng chẳng kém gì việc bạn hạ gục chúng cả.

Giờ là năm 2016. Môi trường có thể phá hủy đã trở thành một trong số những tiêu chuẩn cần có của những game bom tấn, nhưng vào thời điểm 10 năm về trước, nó là thứ đặc biệt xa xỉ, vì không phải cỗ máy nào cũng đủ sức cân nổi thiết lập đồ họa cao cấp như vậy. Nhưng Black của Criterion đã làm được điều đó.

Trong bài viết cảm nhận của Jeremy Dunham, IGN vào tháng 01/2006, anh viết:

Môi trường chính là thứ cuốn hút hơn cả trong Black, và nó gần như không phải trò đùa. Criterion đã làm mọi cách để giúp game thủ có thể phá hoại mọi thứ họ nhìn thấy trong game. Lấy ví dụ bạn thấy một trạm xăng, bạn có thể bắn chúng nổ tung, hay khi bạn đang ngắm bắn một đối thủ nấp sau chướng ngại vật bằng gỗ, cứ spray thẳng vào đó, địch sẽ tự nằm...

Black nói đúng ra cũng có cốt truyện, mà cốt truyện cũng không hề tệ chút nào, nghe giống như một bộ phim đầy thuyết âm mưu với trung tâm là bọn khủng bố, CIA, những âm mưu và plot twist khắp mọi nơi. Nhưng tiếc một nỗi, cốt truyện được miêu tả thông qua những đoạn cắt cảnh được diễn viên thật đóng và lồng tiếng đã bị lu mờ bởi lối chơi quá dễ gây nghiện và sướng tay của Black.

Dĩ nhiên tựa game này thành công tới mức Ward cùng đồng nghiệp đã dự định thực hiện phần 2 của siêu phẩm này, nhưng giờ đây khi Criterion Games đã trở thành dĩ vãng, Black 2 cũng chỉ còn là những hình ảnh trôi nổi trên internet mà thôi.

Đó là câu chuyện của 10 năm về trước. Giờ đây, liệu có mấy ai nhớ được một trong những tựa game được chính IGN đưa vào danh sách 100 game bắn súng hay nhất mọi thời đại?