Như cậu chuyện về người yêu mới và người yêu cũ, game thủ nào cũng có một vài trò chơi dang dở khiến ta phải tiếc nuối

Danny  - Theo Helino | 03/08/2018 10:27 AM

Chúng ta bị cuốn vào các chiến dịch truyền thông, những tựa game mới liên tục được ra mắt. Và đôi khi, chúng ta quên mất những siêu phẩm nằm ngay bên trong ổ cứng của mình.

Chúng ta bị cuốn vào các chiến dịch truyền thông, những tựa game mới liên tục được ra mắt. Và đôi khi, chúng ta quên mất những siêu phẩm nằm ngay bên trong ổ cứng của mình. Và bài viết này nói về một số tựa game, tôi đã lãng quên và không muốn nhắc tới nữa.

Như cậu chuyện về người yêu mới và người yêu cũ, game thủ nào cũng có một vài trò chơi dang dở khiến ta phải tiếc nuối - Ảnh 1.

Chúng ta liên tục dỗ dành mình bằng khái niệm ngày mai chơi tiếp, nhưng thật ra chúng ta drop ngang, và để game trôi vào quên lãng. Bạn thể đọc Nguyễn Nhật Ánh hay Conan Doyle, bất cứ lúc nào bạn thích, nhưng các tựa game đôi khi không thể. Phần cứng lỗi thời, phần tiếp theo ra mắt, đồ họa game được cái thiện bằng remasters hoặc buồn hơn tựa game đó “chết yểu”. Và bất cứ game thủ nào cũng phải có ít nhất một trò chưa bao giờ “phá đảo”, hoặc tệ hơn là khoảng vài chục trò.

Ví dụ điển hình Watch Dogs, khá giống với phần đầu của Creed Assassin. Ubisoft ra ngay phần tiếp theo, nâng câu chuyện lên một tầm cao mới, với các nhân vật hoàn toàn mới, chơi tốt hơn nhiều và và thú vị hơn hẳn người tiền nhiệm của nó. Và vì thế bản Watch Dogs 1 bị ghẻ lạnh, Watch Dogs 2 quá tuyệt vời và vượt xa tác phẩm gốc. Không có một lý do thuyết phục nào, khiến tôi phải chơi tiếp phần 1, khi phần 2 quá đã.

Như cậu chuyện về người yêu mới và người yêu cũ, game thủ nào cũng có một vài trò chơi dang dở khiến ta phải tiếc nuối - Ảnh 2.

Tiếp theo là The Last of Us. Đây là trò chơi khó nhất, tôi thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ kết thúc game. Tôi quên mất cảm giác hào hứng khi lôi game ra khỏi hộp, vì khó quá. Game ra mắt vào tháng Sáu năm 2013 trên PlayStation, đây là thời điểm người ta tập trung vào E3 và còn cả giải bóng chày MLB nữa, ai lại đi chơi Last of Us, và thế là bỏ quên game. Câu chuyện của John và Ellie lúc đó không thể để tạo nên sự nhiệt tình hoặc động lực để game thủ phá đảo. Tôi thậm chí còn chưa đến được Pittsburgh trong story mode của game. Lỗi là do game khó quá, chứ tôi cũng muốn chơi lắm.

Riven tựa game gắn bó với thời “trẩu” của tôi. Tôi còn quá nhỏ để chơi một tựa game “khó xơi” như Riven, lúc ấy tôi chơi bằng cách cài đĩa game vào máy tính bố tôi. Khi vào cao đẳng, tôi nghĩ đã đến lúc phải đối mặt với kẻ thù cũ, tuy nhiên tôi lại drop ngang ở màn cuối vì không thể giải quyết các câu đố. Tôi cho rằng game đã lỗi thời và chọn cách xóa nó. Hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, tạm biệt Riven, The Sequel to Myst.

Khi tôi lắp chiếc máy tính đầu tiên, tôi cài Half Life 2. Đỉnh rồi đúng không, tựa game bắn súng huyền thoại ai mà chẳng thích. Tuy nhiên lúc ấy tôi mua thêm Nintendo DS và XBoX 360, tôi bị cuốn theo quá nhiều tựa game hay và bỏ quên Half Life 2 trong ổ cứng. Khi trải nghiệm chán chê các tựa game bắn súng mới nhất, tôi mới nhớ tới HL2. Tôi dành hẳn một đêm cuối tuần, với Pepsi, Pizza và Half Life 2. Game khá ổn, cho tới khoảng hơn một nửa game. Tôi nhận ra sai lầm lớn nhất của mình. Tôi đã chơi tất cả những người kế nhiệm của HL2, cả những trò chơi được lấy cảm hứng từ thiết kế và vu khí và cả cách kể chuyện của game. Thật sự chơi HL2 với tôi giống như việc xem lại một bộ phim cũ nhàm chán. Tôi luôn trân trọng những gì đầu tiên, nhưng nếu phải chơi game này thì thôi tôi xin phép “bỏ cuộc”. Nếu tôi chơi Half-Life 2 ngay khi tôi lắp chiếc PC chơi game đầu tiên của mình, có lẽ tôi sẽ có nhiều kỷ niệm hơn về nó.

Như cậu chuyện về người yêu mới và người yêu cũ, game thủ nào cũng có một vài trò chơi dang dở khiến ta phải tiếc nuối - Ảnh 3.

Trò chơi tôi luôn muốn chơi nhưng chưa bao giờ đụng đến là Steel Battalion. Tôi vẫn còn giữ một phiên bản hiếm của Game, như một cách nhắc nhở tôi về một kỷ niệm buồn. Tôi thậm chí còn mua cả bộ phụ kiện đi cùng để gắn vào Xbox. Tuy nhiên việc sắp xếp phòng ốc để thiết lập chơi dường như là một thử thách quá khó đối với tôi. Máy game Xbox đã xuống cấp, hệ thống máy chủ của game cung không còn hoạt động. Vậy nên Steel Battalion luôn khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, một mất mát nho nhỏ trong “đời game” của chính tôi.

Và cuối cùng là Ico. Hai tựa game hay trong cùng một pack là Ico và Shadow of the Colossus. Trong khi Shadow of the Colossus nhận được vô số phản hồi tích cực, thì Ico có vẻ lép vế hơn hẳn. Shadow of the Colossus là một trong những tựa game hay nhất tôi từng chơi, tôi cũng tính chơi thử Ico, nhưng quên mất. Và vô số lời khuyên từ cộng đồng mang đã khiến tôi “quay lưng” với Ico. Ico rất tốt nhưng tôi rất tiếc.

Rút kinh nghiệm từ những thương đau của tôi, bạn hãy check lại gameroom của mình, xem xét kỹ coi tựa nào mình chưa chơi. Hãy thử quay lại với những điều nhỏ bé bạn từng bỏ qua, biết đâu chúng sẽ mang đến cho bạn trải nghiệm hay tới mức mà bạn khó tưởng tượng tới. Đừng để mọi điều phải tàn rồi trôi đi trong nuối tiếc.