Mù cả 2 mắt, chàng game thủ này khiến chúng ta phải rơi nước mắt vì nghị lực tuyệt vời của mình

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 16/03/2017 10:58 PM

Chúng ta có thể vượt qua một màn chơi trong chưa đầy vài phút đồng hồ, nhưng đối với những game thủ khiếm thị, nó là cả một thử thách lớn lao.

"Mario thật sự rất phức tạp. Nó có nhiều cảnh game khác nhau và lối chơi khác nhau trong từng màn." Kevin Satizabal, một game thủ từng chia sẻ như vậy. Không phải ai cũng nghĩ rằng tựa game platform 2D của Nintendo ra mắt năm 1983 này lại phức tạp, và có thể nhanh chóng chê bai Kevin vì lý do đó. Thế nhưng không giống như chúng ta, những người có đôi mắt sáng, Kevin lại là một người yêu game khiếm thị từ năm 2 tuổi.


Kevin Satizabal

Kevin Satizabal

Đã bao giờ bạn từng thử chơi game khi bị bịt mắt chưa? Dĩ nhiên nó không hề dễ dàng, nhưng ít nhất bạn cũng có được cảm giác về một màn chơi vì đã từng nhìn thấy nó và dùng chính ký ức đó để điều khiển nhân vật trong game khi đang bị bịt mắt. Mặc dù vậy, trò chơi vẫn cực kỳ khó khăn vì tay và trí nhớ của bạn chẳng bao giờ làm việc hoàn hảo như tay và mắt. Nhưng về phần Kevin, anh chưa bao giờ nhìn thấy hình thù của mỗi màn chơi, vậy thì anh phải chơi như thế nào?

Kỳ diệu thay, dù mất đi thị giác, đôi tai của Kevin lại gần như là một món quà của thượng đế khi cho phép anh nghe theo những âm thanh mà game tạo ra thông qua một hệ thống loa 7.1 đặc biệt, rồi dùng chính dữ kiện duy nhất đó để chơi game.

Nếu bạn đang tự hỏi một game thủ khiếm thị chơi game như thế nào, thì đoạn clip của anh chàng Terry Garrett sẽ giúp bạn. Anh mất tới 5 năm trời để hoàn thành Zelda: Ocarina of Time.

"Màn đầu tiên của Mario đòi hỏi rất nhiều lần nhảy nhót, thu thập đồng vàng và nếu bạn may mắn nhặt được một ngôi sao bạn có thể chạy thẳng về cuối màn chơi. Tôi hoàn toàn có thể nghe âm thanh khi thực hiện những thao tác khác nhau để dò đường, ví dụ như tiếng 'ting' khi nhặt coin chẳng hạn. Khi nhảy lên cũng sẽ có âm thanh đặc trưng, và khi nhặt được ngôi sao bất tử nhạc sẽ thay đổi hoàn toàn. Về cơ bản tôi chơi game bằng đôi tai, nghe những âm thanh để hoàn thành mỗi màn chơi."

Rõ ràng đây là một cách chơi đáng để chúng ta, những người còn sáng mắt nể phục.

Một game thủ khiếm thị khác cũng muốn thỏa mãn tình yêu của mình đối với game là Brandon Cole. Tuy nhiên không giống như Kevin bị mù từ khi mới lọt lòng, Brandon khi mới sinh ra đã gặp một chứng ung thư giác mạc hiếm, và phải điều trị để loại bỏ tế bào ung thư ngay khi mới 2 tháng tuổi. Đáng tiếc thay trong quá trình điều trị, thị giác của anh chàng này cũng dần bị hỏng.


Brandon Cole

Brandon Cole

5 năm sau, Brandon đã được trải nghiệm game lần đầu tiên khi được anh trai đưa cho chiếc tay cầm NES. "Khi ấy tôi nghĩ rằng chơi game không phải thứ dành cho mình. Tôi chỉ định chơi thử vài lượt, để rồi thất bại thê thảm vì không nhìn thấy gì và tiếp tục cuộc sống của một người khiếm thị. Anh trai bật game lên và bảo tôi cách ấn nút, đi đến đâu ấn nút nào.

Qua âm thanh phát ra từ TV, tôi cảm thấy mình đang di chuyển rất nhanh, nhảy nhót phá gạch ăn nấm. Và thông qua cách này, tôi cùng anh trai mình đã phá đảo cả tựa game. Chí ít là tôi nghĩ thế. Nhưng hóa ra ông anh tôi đưa tôi tay cầm thứ hai, đã tháo ra để cho tôi bấm gì thì bấm, trong khi ông ấy chơi hết game cho tôi.

Tôi thấy tủi thân lắm. Biết là anh muốn giúp mình nhưng như thế càng làm tôi tủi thân hơn."

Và chính lúc đó, Brandon tự đặt ra mục tiêu cho chính mình: Tự hoàn thành một trò chơi từ đầu đến cuối mà không cần nhờ sự trợ giúp của bất kỳ ai. Anh chơi lại Super Mario Bros, và sau hàng tiếng đồng hồ thử và thất bại, anh cuối cùng cũng đã vượt qua màn chơi đầu tiên. Chúng ta có thể làm được điều này trong chưa đầy vài phút đồng hồ, nhưng đối với những người khiếm thị, nó là cả một thử thách lớn lao mà họ cố gắng hết sức để vượt qua.