Chào mọi người, đây là Hùng Lý.
Vừa đọc qua tựa bài thì chắc chẳng bao nhiêu người thật sự tin vào điều này. Yên tâm đi, nó thật một trăm phần trăm. Có lẽ tôi may mắn hơn rất nhiều các thế hệ game thủ ở Việt Nam nói riêng, và có khi là thế giới nói chung là tôi có một gia đình cực kỳ tâm lý và nói đùa là cũng… ham vui một chút. Và ngay vừa khi thấy Cây Bút Vàng lần 2 bảo là hãy viết về thần tượng hay người nào đưa game đến với bạn thì hai người này không thể nào thoát khỏi tâm trí tôi được.
Họ vừa là những trưởng bối trong gia đình vừa là những “người bạn” rất thân của tôi trên nhiều phương diện, video game là một trong những phương diện đó. Tôi cũng không biết là nếu viết về hai người thì có hợp với tiêu chí hay không, nhưng nếu chỉ chọn một trong hai thì tuôi thơ của tôi xem như cũng mất đi một nửa.
Vào mấy cái năm khoảng 1996, game chỉ mới vừa phổ cập vào Việt Nam thôi, và thay vì như những người khác- cả trẻ con lẫn người lớn- túm tụm ở một tiệm vừa mở dịch vụ chơi game lẫn bán cháo lòng nổi tiếng ở xóm thì khi ấy nhà tôi đã có riêng một máy Super Nintento, hay gọi tắt là SNES ấy, và dĩ nhiên là tôi chẳng thể nào mà bỏ lỡ cơ hội đụng vào nó rồi.
Thế nhưng khi ấy tôi cũng chỉ có bốn tuổi đầu, biết cái gì là video game hay chi tiết hơn là nút nào để bắn, đánh đấm hay nhảy gì gì đâu. Đó là lúc bộ đôi siêu anh hùng về game của nhà tôi là mẹ và cậu tư xuất hiện, “Bấm nút này nè, sẽ nhảy lên, đạp lên nó, rồi đi vầy nè con...” Bạn biết họ đang chỉ tôi trò gì không? Là Super Mario World đấy!
Đó chỉ là khởi đầu thôi! Sau này khi tôi “biết” nhiều hơn thì họ tham gia chơi với tôi lẫn chỉ nhiều game khác nữa. Này thì tặng tôi những băng Hoàng Tử Ba Tư/ Prince of Persia, Batman Returns; cùng nhau co-op Hai Chàng Ngốc/ Goof Troop, Top Gears 2, Đua Xe Chuột/ Bikers from Mars, MMPR, Super Bomberman series; hay là thách đấu nhau với Super Mario World để xem ai có thể đi xa hơn chỉ với 1UP. Mẹ tôi thì sẽ thiên về những trò có tính giải đố và platformer hơn (trừ Top Gear, mẹ tôi đua Top Gear hơi bị hay,) còn cậu tôi sẽ thiên về game thể thao và beat ‘em up hơn. Gần như ngày nào cũng có trò vui để làm với nhau cả!
Kỷ niệm đặc biệt thì phải nói đến Goof Troop, một trò chơi giải đố co-op cực vui mà tôi thì chẳng thể nào mà chơi nổi với trí óc của một đứa trẻ 5 tuổi ngày đó. Tôi còn nhớ khi đến mấy chỗ “đưa đá vào lỗ” để mở cổng chơi tiếp thì lại lọt tọt chạy qua phòng “Mẹ ơi, giải chỗ này giùm con” và ngay lập tức mẹ tôi chạy qua cùng tôi ngồi gần nửa tiếng giải đố, xong rồi còn được cho ăn ngon nữa chứ, xem như hai mẹ con tự thưởng. Mẹ như vậy đã là bá đạo rồi, cậu tư tôi còn khủng hơn.
Cách đây khoảng 7 năm, tức là khi tôi đã 18 tuổi và đã bỏ Prince of Persia SNES một thời gian quá lâu đến phải 10 năm- tức là cậu tôi bỏ có khi còn lâu hơn- mà khi tôi mở SNES Emulator chơi lại POP ở bên nhà cậu, tôi bị bí một đoạn thì cậu tôi vẫn chạy lại “Đi vầy nè, rồi chờ xíu, đừng làm vầy… Xong màn,” cậu vẫn chơi và chỉ dẫn tôi thuần thục như xưa, còn tôi thì há hốc mồm nhìn cậu với cảm giác chả khác gì ngày đó. Thậm chí khi em họ tôi- con của cậu- chạy lại rủ tôi làm gì gì đó cậu tôi còn cản lại, “Đừng làm phiền anh con, anh con đang căng thẳng lắm.”
Và cái máy SNES cùng những kỷ niệm ấy đã đi với tôi một quãng đường rất lâu, phải gần 5 năm vì mãi đến khi 14 tuổi tôi mới được tự sở hữu một con PlayStation 2 của riêng mình, trong những năm ở giữa thì đa số thời gian là đến trung tâm Lucky cũ ở Sài Gòn để chơi những game arcade như Time Crisis, Soul Calibur… Và khỏi phải nói cũng biết là ai đưa tôi đi thậm chí chơi cùng rồi phải không? Mẹ tôi đấy.
Thế nhưng cũng không có nghĩa là tôi muốn chơi là chơi đâu nhé. Phải ngoan, học tốt, biết nghe lời thì mới được cho chơi. Chẳng bao giờ có cái chuyện mà “Mày còn chơi nữa thì tao sẽ dẹp máy/ đập máy cho mày khỏi chơi nữa,” mà là “Làm bài học bài cho lẹ, cho tốt đi rồi muốn chơi bao nhiêu mà không được?” Thế là ngay lập tức tinh thần phấn chấn lao vào bàn ngay dù còn mệt mỏi sau một ngày đi học về cực nhọc. Cậu tôi cũng “Đạt được ABCXYZ gì đi rồi có quà,” và đa số phần cứng để upgrade máy tính khi tôi đã lớn bao giờ cũng là cậu tôi tìm hiểu và gửi về như những món quà khích lệ. Bởi thế nên ngày còn nhỏ, bao giờ học xong, được kiểm kỹ càng bởi cậu thì câu tiếp theo sẽ là “Mẹ! Cậu Tư! Mở máy chơi game đi!”
Giờ đây, tôi đang ở một phương trời mới với một cuộc sống mới để học lên thạc sĩ, và dĩ nhiên tôi vẫn có thể cân bằng được giữa niềm đam mê của mình và trách nhiệm của mình. Tất cả là nhờ những người đưa video game vào cuộc đời tôi đã có những định hướng đúng đắn từ ban đầu. Mới hôm trước, mẹ tôi còn nói, “Chơi game cũng phải có trí tuệ chứ,” và nó đã khái quát toàn bộ hành trình trở thành một game thủ của tôi ngày nay. Cảm ơn họ cả đời cũng không hết.
Đây là Hùng Lý, và như thường lệ, cảm ơn các bạn.
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.