Tuổi thơ gắn liền với anime và quãng thời gian khó khăn.
Có lẽ giống như hầu hết mọi người, tuổi thơ của tôi gắn liền với những bộ phim hoạt hình (mà sau này tôi mới biết nó được gọi là anime). Những bộ anime huyền thoại của thời ngày xưa như Digimon, Dragon Ball, Detective Conan, v.v. Một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười, cùng ăn ngủ với các nhân vật trong những bộ anime đó. Nếu hỏi tại sao Anime lại hấp đẫn dến vậy thì có lẽ câu trả lời nằm ở vẻ đẹp của các hình ảnh, vẻ đẹp của các nhân vật trong các bộ anime.
Dù rất thích anime khi còn bé, nhưng lúc lớn lên tôi dần quên mất nó. Áp lực từ việc học hành, áp lực từ gia đình khi phải cố gắng học tập thật tốt làm tôi không còn nhiều thời gian dành cho cái sở thích đó nữa. Một thời cấp 2 đầy sóng gió, luôn nằm trong thành phần kém nhất lớp làm tôi phải hứng chịu nhiều áp lực từ gia đình. Rồi lên cấp 3 kết quả học tập của tôi cũng khá lên trông thấy, thế nhưng vào cái thời đó làn sóng game online rồi D-Day, Dota nở rộ, tôi khó lòng mà không theo lũ bạn chơi những trò đó. Hoạt động duy nhất có dính dáng đến Anime có lẽ là những map tổng hợp mà tôi chơi trên Warcraft.
Custom Map về Anime, thứ duy nhất liên quan đến Anime
Dù cấp 3 là quãng thời gian tôi học tập rất khá, nhưng hiện thực vẫn luôn phũ phàng với tôi, không vào được trường Đại Học trong mơ, tôi đành phải rẽ hướng khác vào một trường đại học Dân Lập. Và đó cũng là thời gian tình yêu của tôi đối với Anime lại một lần nữa bùng cháy, mãnh liệt hơn bao giờ hết và chắc là sẽ còn âm ỷ một quãng thời gian dài trong tương lai.
Anime cứu rỗi tâm hồn tôi
Lên đại học, tôi thường xuyên đeo một chiếc mặt nạ mang tên “người hòa đồng”. Cố gắng tỏ ra thân thiện với mọi người, làm bạn với mọi người trong lớp, khi về đến nhà thì lại đeo chiếc mặt nạ “con ngoan trò giỏi”. Dù có mệt mỏi với công việc học tập thì vẫn cố gắng tươi cười với mọi người trong nhà, lễ phép với người lớn, trách nhiệm với đàn em. Ban đầu tôi cũng không có gì khó khăn duy trì một cuộc sống như thế. Sống ngày qua ngày, không có gì nổi bật, vẫn luôn là những chiếc mặt nạ đó thường xuyên hiện diện trên gương mặt của tôi. Cố gắng học tập, tôi có lẽ đã đạt đến cái ngưỡng cửa “con nhà người ta”, là một tấm gương mà có lẽ nhiều người cố gắng noi theo. Là niềm tự hào của bố mẹ tôi khi có thể đem khoe với những người khác. Đó là lúc tôi dần dần thấy mệt mỏi, một cuộc sống không “chân thật” tôi dần nghi ngờ bản thân, tự chất vấn mình rằng “con người thật của mình ở đâu?” Tiếp tục một cuộc sống vô vị, và stress cộng sự mệt mỏi có thể gọi là chất đống đến tận cổ tôi. May mắn đó cũng là lúc kỳ nghỉ hè đã tới.
Đó cũng là lúc tôi được sắm cho một chiếc laptop mới, tôi lấy cái cớ phải cần có nó để có thể tiếp tục học tập thật tốt, đương nhiên với kết quả học tập khá ấn tượng của tôi trong năm nhất đại học, thì việc được thưởng một chiếc laptop không phải khó khăn gì. Lần đầu tiên có được chiếc laptop cho riêng mình, gọi nó là chiếc laptop cá nhân đúng là không có gì sai. Tôi có được cơ hội làm được tất cả những gì mình thích với nó, không ai có thể can thiệp, ngăn cấm tôi như trước. Chả ai nhòm ngó đến bạn, đó là thế giới riêng của tôi, tôi đã rất phấn khích với nó.
Thế giới riêng của tôi
Nhân cơ hội kỳ nghỉ hè dài ở trước mắt cộng thêm chiếc laptop là thế giới riêng của tôi, tôi đã tải về những bộ anime đầu tiên sau một quãng thời gian rất dài tôi không hề động tới nó. Theo như trên tìm hiểu trên các diễn đàn lớn về Anime thời bấy giờ tôi có tìm được một danh sách gọi là các bộ anime bắt buộc bạn phải xem một lần. Và đó cũng là lúc mà thế giới của tôi, thậm chí cuộc sống của tôi đã bắt đầu thay đổi.
Cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi
Angel Beats! Và CLANNAD, đó là 2 bộ Anime đã thay đổi cả con người tôi, đã thay đổi cả thế giới của tôi. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng, Anime nó không chỉ đơn thuần là những bộ phim giải trí, mà ẩn sâu trong nó còn hàm chứa rất nhiều bài học sâu sắc, những lời nhắn nhủ của đạo diễn, của tác giả gửi gắm tới những người xem.
Với Angel Beats! Tôi đã được học cách trân trọng cuộc sống này hơn. Tôi đã khóc khi tôi được xem về những mảnh đời bất hạnh, nhưng đồng thời tôi lại cười vì dù trong hoàn cảnh khó khăn thế nào họ vẫn cố gắng vươn lên, vẫn có gắng tìm đến những mục tiêu mới, không bỏ cuộc trong cuộc sống. Tôi đã trải qua bao nhiêu cảm xúc thăng trầm cùng các nhân vật trong bộ phim. Tôi khâm phục họ, những nhân vật trong phim dù không hề có thật, nhưng sao họ lại có thể phi thường đến vậy, sao họ có thể mạnh mẽ đến thế? Đã lâu lắm rồi cái trái tim đã chai sạn của tôi bắt đầu đau nhói, bắt đầu khóc thương cho những nhân vật dù không hề có thực.
Với CLANNAD, trái tim lạnh băng như vô cảm của tôi đã được sưởi ấm, tôi đã được học thế nào là tình yêu, tình yêu giữa 2 người, tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, tình yêu của bạn bè dành cho nhau. Tôi đã rất xúc động về câu truyện của anh chàng nhân vật chính Tomoya, tôi đã theo dõi anh từng bước anh trưởng thành. Và một lần nữa tôi đã khóc, khóc cho số phận của anh, khóc vì mừng cho anh đã tìm được hạnh phúc.
CLANNAD dạy tôi biết những hạnh phúc trong cuộc sống
Và trong suốt mùa hè đó, tôi đã đắm chìm bản thân trong cái thế giới riêng đó, xem hết từ bộ này đến bộ khác. Dù khá là mệt mỏi về thể xác, nhưng tâm hồn tôi đã được cứu rỗi, tôi có được cái cảm giác thanh thản sau một thời gian quá dài căng mình đối phó với cuộc sống thường nhặt.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi trở lại trường học, nhưng tôi vẫn tiếp tục với việc xem anime, tôi dần trở nên chuyên nghiệp hơn, gọi là xem anime theo mùa. Các anime được chiếu theo từng mùa như phim truyền hình vậy. Và mỗi mùa tôi xem gần như hầu hết các bộ anime, đồng thời mỗi lúc tôi rảnh rỗi tôi lại tải về những bộ anime cũ để bù đắp thêm lượng kiến thức về các bộ anime cũ mà tôi đã bỏ lỡ trong một thời gian dài.
Thật bất ngờ dù dành rất nhiều thời gian cho việc xem anime, nhưng kết quả học tập tôi không hề giảm sút, vẫn tiếp tục duy trì phong độ con ngoan trò giỏi. Nhưng dần bắt đầu có những ánh mắt nhìn nhận tôi theo một cách khác biệt.
Otaku, tôi không tự nhận mình là thế, tôi là một người yêu Anime.
Do yêu thích cái vẻ đẹp của Anime, nên tôi cũng mê mẩn với cái gọi là Văn hóa của Nhật Bản. Anime, Phim ảnh, nhạc nhẽo, ẩm thực, con người, tôi biết rất nhiều về cái đất nước mặt trời mọc đó. Và tôi cũng biết Otaku ở đất nước Nhật Bản không được chào đón nồng nhiệt cho lắm, thậm chí nói một cách nặng lời là họ bị khinh bỉ thì đúng hơn. Vì tôi biết vậy, nên tôi cũng không hề dám nhận mình là một Otaku. Nói thật nó có một chút có gì đó gọi là xấu hổ khi nhận mình là một Otaku. Đơn giản vì có ai hiểu Otaku là gì đâu, tự nhận mình là Otaku xong rồi người ta không hiểu, chẳng phải sẽ rất là quê mùa sao? Thứ 2 là tôi không muốn đánh mất cái hình ảnh bao lâu nay tôi xây dựng trong mắt mọi người.
Tôi vẫn tiếp tục đeo những chiếc mặt nạ ở ngoài đời thực, và mỗi tối về tôi lại thu mình về thới giới anime của riêng mình, như thế tôi cảm thấy mình được cứu rỗi, và nghĩ rằng sẽ hoàn toàn có thể tiếp tục một lối sống như thế.
Khi bạn thích Anime rồi thì bạn sẽ ngày càng có nhiều dấu hiệu nhận biết hơn, bất cứ đồ đạc gì bạn cũng muốn khoác lên những hình ảnh đậm chất anime, những cái móc khóa rồi hình nền điện thoại, đỉnh điểm là tôi tân trang dán chiếc laptop của tôi với một hình anime rất đẹp. Mang vác nó đi thì không có gì khó khăn để người ta không biết rằng bạn là một người thích Anime.
Ngay từ đầu tôi cũng chả muốn giấu việc tôi thích xem anime, chỉ là tôi không muốn cho mọi người biết, vì có ai hiểu được đâu, nếu như họ không xem thì làm sao họ có thể hiểu được Anime có điểm gì hấp dẫn, đó là lẽ đương nhiên mà thôi. Nhưng rồi trong mắt mọi người bắt đầu nhìn nhận tôi như một kẻ dở hơi, lớn tuổi đầu vẫn xem phim hoạt hình.
Ở lớp đã đành, ở nhà cũng vậy, thường xuyên dán mắt vào xem những bộ anime, dần dần bố mẹ tôi cũng nói nhiều về vấn đề đó. Tôi không phản đối, cũng chả bày tỏ một thái độ gì, chỉ lẳng lặng và tiếp tục xem Anime mà thôi.
Dần dần những ánh mắt hiếu kỳ, nhìn tôi ngày càng tăng, họ chẳng phải kỳ thị tôi, nhưng có một chút gọi là nhìn nhận tôi như một kẻ dở hơi, thích những thứ hoạt hình dành cho trẻ con. Vì cái mác “hòa đồng” của tôi dần dần bị đe dọa, nên một lần nữa tôi lại cảm thấy áp lực. Tôi khác mọi người, tôi thích những thứ họ không thích, như thế đâu có thể gọi là “hòa đồng”
Đó là lúc một lần nữa tôi lại nghi ngờ về bản thân mình. Liệu mình nên làm gì, vứt bỏ chiếc mặt nạ, hay thôi cái sở thích mà đã cứu rỗi tôi trong thời gian qua.
Và một lần nữa Anime lại cứu rỗi tôi. Anime đã cho tôi cái tự tin để có thể vứt bỏ chiếc mặt nạ kia, để có thể sống thực hơn với bản thân mình. Tôi đã giải quyết mọi chuyện, một lần và dứt điểm. Có lẽ mọi người đã rất bất ngờ khi tôi đã cho họ thấy một bộ mặt khác hoàn toàn
Tôi dần vứt bỏ chiếc mặt nạn “hòa đồng” tôi không còn những lời khen xã giao. Mà tôi bày tỏ thái độ thật của mình. Sống thật hơn với chính bản thân mình. Thích ra thích, ghét ra ghét. Như thế làm tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi thể hiện bản thân nhiều hơn, về cả tính cách lẫn quan điểm của tôi. Dù tôi đã vứt bỏ chiếc mặt nạ, nhưng chính như thế tôi lại càng được mọi người tôn trọng hơn. Tôi không còn là người dễ dãi nhờ vả bất cứ việc gì trong lớp, mà họ đã phải dè chừng tôi hơn, tôn trọng tôi hơn, và nhìn nhận lại con người của tôi.
Và rồi cũng có những câu hỏi thẳng thắng với tôi, “ông thích xem hoạt hình à” và tôi luôn thẳng thắng trả lời “ừ, tôi thích xem Anime”. Thỉnh thoảng tôi gặp những người có thái độ khinh thường hơn thì họ hỏi tôi, “ông là Otaku à?” tôi vẫn thẳng thắn trả lời “không, tôi không phải là Otaku, mà tôi yêu Anime”
Anime không chỉ sưởi ấm lại trái tim băng giá bao lâu nay của tôi, mà nó còn giúp tôi tự tin hơn vào bản thân, vào con người thật của tôi.
Tôi yêu anime đấy! Thì sao?
Anime không chỉ dành cho trẻ con!!
Mọi người không xem sẽ thường thấy và cho rằng như vậy. Cái này tôi gặp rất nhiều, ở trên mạng, ở ngoài đời thật. Vậy vì sao mọi người lại cho rằng như vậy? Vì đơn giản họ không hiểu, và họ đánh giá qua phần bề nổi, nó giống như việc chúng ta đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài của họ vậy. Đừng đánh giá một cuốn sách qua bìa ngoài của nó, với Anime cũng thế, nếu bạn không biết thì tốt nhất bạn không nên phán bừa bãi. Thật ra những người thích xem anime thì thường họ không để ý đến việc bạn bình luận và đánh giá anime thế nào đâu, nhưng ngày nay cộng đồng phát triển rộng rãi nên có nhiều thành phần gọi thẳng là “trẻ trâu” sẽ có thể đáp thẳng gạch vào mặt bạn khi bạn nói như vậy đó.
Quay trở lại vấn đề Anime không chỉ dành cho trẻ con, vì Anime rất đa dạng, không hề bị bó buộc bởi hiện thực, bởi những quy tắc vật lý, hóa học nên chỉ cần bạn có thể nghĩ ra, thì những người hoạt họa viên tuyệt vời sẽ có thể vẽ nên cho bạn. Cũng chính vì không bị bó buộc nên các thể loại Anime rất đa dạng, từ những câu truyện đời thường, đến những câu truyện về tương lai mang nhiều yếu tố tưởng tượng. Mỗi một bộ Anime thường nhằm đến một khán giả đích nhất định, và nó cũng trải dài từ trẻ con tới cả người đã trưởng thành.
Thế nên khi bạn xem anime với một tư tưởng nó là một sản phẩm giải trí dành cho trẻ con thì bạn sẽ không bao giờ hiểu hết được giá trị ẩn chứa đằng sau từng tập phim. Bạn sẽ không nghĩ tới những thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đến người xem.
Bạn có bao giờ nhìn thấy được bản thân mình trong các bộ anime chưa? Bạn có bao giờ nhìn thấy những nỗ lực, khát vọng tuổi trẻ đốt cháy hết mình trong các bộ Anime bao giờ chưa? Bạn đã từng khóc vì một câu truyện hết sức đời thường, mà có thể bạn gặp bất cứ đâu, thậm chí là ngay cạnh nhà bạn bao giờ chưa? Nếu bạn chưa nhìn thấy được những thứ đó trong Anime, thì bạn chưa hiểu được hết về Anime đâu.
Anime toàn hình các cô gái hở hang mát mẻ?
Đó cũng là một quan niệm tôi gặp rất nhiều và hay bị phàn nàn, đặc biệt là gia đình, bạn bè tôi. Họ thường bảo tôi là xem “Hentai”, rằng tôi suốt ngày “quay tay”. Lâu dần tôi cũng quen, nhưng mà trong thâm tâm tôi cũng cực kỳ ghét những người có những quan điểm như vậy
Tôi công nhận là Anime có rất nhiều cảnh mát mẻ gọi là fanservice, bạn biết vì sao nó được gọi là như thế không? Nó được gọi là fanservice đơn giản vì nó dành cho các fan, thẳng thắng mà nói nó là các cảnh để dụ dỗ lôi kéo các fan xem và mua các sản phẩm Anime vì một mục đích duy nhất đó là kiếm tiền.
Nói vậy các ban chớ vội đánh giá Anime chỉ là để kiếm tiền, vậy tôi xin hỏi ngược lại, bạn xem phim của Hollywood bạn thấy hay, bạn bỏ tiền mua vé xem phim, đấy là bạn cũng vừa giúp các đạo diễn, nhà làm phim kiếm tiền đấy, Hollywood, hay bất cứ thể loại phim nào trên thế giới này cũng chỉ để làm tiền, để kiếm tiền mà thôi. Không có tiền thì làm sao họ có thể sản xuất tiếp để chúng ta xem?
Tiếp theo tại sao diễn viên lại phải xinh đẹp? Nó khác gì việc Anime có các cô gái hở hang chút, mát mẻ chút, chẳng hề khác chút nào. Nếu bộ phim không có các diễn viên xinh đẹp thì liệu bạn có xem không? Dù nội dung có hay và sâu sắc, kỹ xảo điện ảnh có mê ly đến như thế nào nhưng liệu cô diễn viên chính là một cô gái vô danh, không tên tuổi, mặt mũi thì xấu xí, liệu bạn còn hứng thú để theo dõi bộ phim? Anime cũng vậy đều giống như thế. Vậy thì bạn còn có lý do gì để chê bai, để quy chụp, chụp mũ tôi là tôi đang xem “Hentai” trong khi phim của chính các bạn cũng không hề kém cạnh gì phim của tôi về khoản mát mẻ và hở hang?
Anime, quá khứ, hiện tại và tương lai
Như đã tâm sự ở trên, Anime có một sức ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống của tôi. Từ quá khứ, hiện tại và rất có thể là tới tận tương lai.
Tôi không biết, và cũng không dám nói gì về tương lai của bản thân tôi chứ đừng nói về tương lai của ngành công nghiệp Anime.
Thỉnh thoảng tôi vẫn lo nghĩ về tương lai, thỉnh thoảng lại có người hỏi tôi “liệu ông có cưới Anime làm vợ được không”. Nếu nói tôi không quan tâm thì là nói dối thế nhưng tôi sẽ luôn nhớ một câu nói trong một bộ Anime tôi đã từng xem.
“Quá khứ là thứ có thể nhấn chìm bạn trong những hối hận, Tương lai là thứ có thể bóp nghẹt bạn trong những lo âu, vậy nên theo loại trừ thì hiện tại là nơi sung sướng nhất”
Đúng như vậy, quá khứ hãy để nó nằm ở đó, tương lai thì đừng có nghĩ về nó mà hãy sống cho hiện tại.
Thế nên tôi vẫn sẽ tiếp tục xem Anime trong ngày hôm nay, dù không biết ngày mai thế nào, bởi vì tôi cảm thấy vui khi được xem Anime, bởi vì tôi cảm thấy hạnh phúc khi xem những tập anime.