Đã đến lúc người ta nên nghĩ đến chuyện cấm cửa mấy người làm phim lười thối thây đặt tên phim bằng công thức tên phim cộng thêm cái gì đó chua thêm hậu tố "Cuối cùng". Chiến binh cuối cùng. Samurai cuối cùng. Kỵ sĩ cuối cùng. X-Men: Phán xét cuối cùng. Jedi cuối cùng. Ok đủ rồi. Ô kìa, chiếc chìa khóa cuối cùng.
Hãy xem có những lý do gì để bạn cân nhắc đi xem Insidious: The Last Key nhé.
Bao nhiêu điểm cộng?
Phim dám ra mắt vào tháng 1 là khoảng thời gian hẩm hiu không chỉ đối với phim kinh dị mà rạp chiếu nói chung, khi người người – hoặc còn ườn ra vì vẫn đang kỳ nghỉ lễ - hoặc phải cắm đầu làm việc sau khi đã hết lễ lạt. +1 điểm cho độ tự tin.
Nếu như các phần phim Insidious trước chúng ta được biết về Elise - một bà đồng ngầu lòi đóng bởi Lin Shaye, thì phần phim này làm hẳn cho riêng bà luôn. Insidious: The Last Key quay lại quá khứ của Elise và giải thích tại sao bà lại có khả năng nói chuyện được với những hồn ma.
Khỏi nói, Lin Shaye đã khắc họa thành công hình ảnh một người mang vết thương lòng sâu sắc, với tuổi thơ đầy đau đớn và khả năng đặc biệt giống như lời nguyền đeo bám suốt đời. Phút đầu ta còn thấy Elise tự tin và cứng rắn, ngay sau đó đã là khoảnh khắc yếu mềm khi bà phải đối diện với quá khứ đen tối của mình.
Diễn xuất của nữ diễn viên gạo cội – người từng làm scream queen cho cả tá phim kinh dị lớn nhỏ - đầy sức nặng khiến người ta quên đi một số chi tiết khó hiểu của The Last Key. +2 điểm cho độ xúc động mang tính đánh lạc hướng ở quãng này.
Chúng ta cần nói chuyện về đạo diễn của The Last Key!!!. Khi mà bạn quá đẹp trai và không thiếu độ điên khi dám làm cái phim The Taking of Deborah Logan mà sau này nó thành meme điên đảo cả internet, thì The Last Key có lẽ chỉ là muỗi.
Ngoài đời, Adam Robitel là một anh chàng ham mê thể thao, hòa mình vào thiên nhiên và chăm chỉ khoe múi trên Instagram. Nếu như còn chần chừ vì sợ Insidious: The Last Key không đủ ghê, hãy tới rạp đơn giản để ủng hộ người soái ca đứng sau ống kính chỉ trỏ này.
Điểm trừ thì sao?
Đáng buồn nhất là cặp Specs và Tucker. Họ xuất hiện trong hai phần đầu của Insidious là có lý do và có ích thực sự. Sang tới The Last Key, hai nhân vật này trở nên quái đản và… bất tài hết sức. Ngay cả việc nói chuyện với gái cũng thật khó coi và gượng gạo như thể Specs và Tucker là hai gã ngớ ngẩn chưa bao giờ được bắt chuyện với gái đẹp vậy.
Tệ hơn là toàn bộ cốt truyện về nhân vật Specs - người được ưu ái có nhiều đất diễn cả về tình cảm lẫn hành động - do chính người thủ vai Specs là Leigh Whannell đảm nhiệm viết nên. Bằng một cách thần kỳ nào đó anh ấy đã tự biến mình thành một gã ngốc và cơ hội trong câu chuyện do chính bản thân viết ra.
Còn nữa, cảnh thẩm vấn khi Elise nhắc tới chuyện bà có khả năng đặc biệt. Nói phát thiêng luôn, con vong hiện ra khè mỏ vào bả. Elise bật dậy làm ông cảnh sát sợ muốn rụng mật, nhưng khi cảnh sát hỏi có chuyện gì đấy, Elise bình tĩnh đáp lại "Không có gì". Ý tui là, mất công giải thích cho cảnh sát làm gì vậy trời khi sau đó thấy ma thật thì lại chối bay chối biến.
Vấn đề khác của The Last Key, đó là có rất nhiều ma nhưng chẳng biết con nào với con nào. Người ma lẫn lộn, ma ma cũng lẫn nốt. Ma trùm chính thì tới đoạn lộ diện là coi phế luôn, bị cứu tinh của nữ chính cho ăn một chiêu Thần lực thức tỉnh bay xa lấp lánh như cảnh quái vật bị tiêu diệt trong phim Thủy thủ mặt trăng luôn.
Mà đến cuối phim vẫn không hiểu tại sao lại làm ra một con ma vô dụng như thế vì rõ ràng là so với quỷ mặt đỏ hay Valak, Annabelle biết nhảy khỏi giếng thì con ma tay hòm chìa khóa này còn thua xa về mặt "công lực".
Tào lao vậy để nói rằng nhà sản xuất nên dừng cái loạt phim này ở đây là vừa. Insidious: The Last Key nếu không có Lin Shaye thì không biết sẽ thảm tới mức nào nữa. Nếu bạn chọn một phim kinh dị lắm jump-scare để giải trí cuối tuần, thì đây vẫn là một phim khá ổn vì bạn có thể yên tâm gửi não ở nhà.