Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ

Galaxyfess  - Theo Helino | 24/01/2018 06:00 PM

Liên Minh Huyền Thoại
01/08/2012 NCB: Riot Games NPH:

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Thành Trung với tựa game Liên Minh Huyền Thoại.

Net đêm, hai từ đã ám ảnh phần ba tuổi trẻ của chàng trai sắp gần hai lăm, cái tuổi bắt đầu nhìn lại cuộc đời bằng sự trải nghiệm trong từng câu chuyện, cho dù, câu chuyện này bắt đầu không phải từ cuộc sống hiện thực, mà là… thế giới ảo, trong game Liên Minh Huyền Thoại (LMHT).

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 1.

Sài Gòn với tôi khi đó thật nặng nề, rứt người, chỉ muốn rùng mình thoát khỏi một vòng quẩn quanh mang tên An-Toàn, nhưng bất thành. Năm đó tôi mười bảy, là cậu học sinh lớp 12 thuộc một ngôi trường ngoại ô tên gọi Hiệp Bình. Sáng, mở mắt là bắt đầu bừng thức một ngày áp lực trên trường, từ bài vở đến thi cử, từ điểm số đến ôn tập, từ thầy cô đến gia đình, từ đám bạn chí chóe cho đến… người yêu thầm chẳng bao giờ dám tỏ.

Có lần ôn Toán xuyên đêm cho kịp trả bài với thầy vào sáng mai, đêm đó thật khó khăn, mỗi tính toán con chữ đều lần lượt dội bật ra khỏi đầu như “đàn gãi tai trâu”. Vò đầu rứt tay, gân cổ rồi chửi sa sả vào tập vở như kiểu diễn hài độc thoại - diễn viên là tôi và khán giả là bài vở, nghe có vẻ thần kinh. Lần đó mà ráng ngồi để nhồi chữ chắc tôi điên mất, nên thôi, dẹp hết, ra ngoài bát phố hít sáo mặc kệ ngày mai. Thi thoảng, con người ta cũng nên hoang dại như thế, bạn biết đó, học sinh mà bỏ lửng việc ôn bài cho kỳ kiểm tra năm cuối, cũng thuộc dạng lì.

Rảo quanh khu xóm nhỏ quen thuộc, ngẫu nhiên tôi thấy đám bạn cùng khu lúc nhúc ồn ào trong một quán net bình dân gần nhà, mang tên X-Game. Sự tò mò đẩy tôi đến gần hơn với quán thông qua sợi dây vô hình bằng tiếng la hết, vỗ tay, cười đùa càng lúc ồn ào như sấm dậy. Tôi bước vào quán, len lỏi cùng dòng cảm xúc của người với người, vừa lạ vừa vui - họ cỗ vũ cho đội của quán (khi đó là đội Saigon XGame thuộc bộ môn LMHT). Cũng từ đó, khung ảnh cảm xúc mà thể thao điện tử đem lại cho người chơi, người xem và cả người thi đấu làm tôi nuôi ý trong đầu, “Phải theo nghề chơi game này thôi, phải theo!”.

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 2.

Lứa game thủ thời đó của quán net Xgame

X-Game, là quán net bình dân tại Thủ Đức, đã từng là nơi trú ngụ của bao lứa game thủ thuộc bộ môn LMHT như Minas, BaRoiBeo, Navy (game thủ LMHT Việt Nam đầu tiên xuất ngoại thi đấu cho Bangkok Titans), Vigoss - đội khi đó có tên Saigon XGame. Sự ngẫu nhiên của thông tin vừa nêu là cả một quá trình mà tôi ngồi quán chỉ để chơi game, chém gió, và cả net đêm lần mò mới biết, từ ông bán bánh mỳ dạo cho bạn nhỏ canh net ca chiều. Vì tôi chơi FIFA Online 2 (FO2) chứ không phải LMHT, nhưng bởi cách họ tận hưởng vui buồn cùng game đã làm tôi ghiền dòng game thể thao điện tử (TTĐT) khi nào không hay, mà FO2 trước đó chưa đem lại được, cảm giác đó thật khác biệt.

Sự khác biệt đó mạnh đến đỗi thi thoảng tôi hỏi chính mình, có khi nào: “Game thủ là danh xưng? Chơi game là mưu sinh?”. Và cứ thế, LMHT cứ âm thầm truyền cảm hứng cho rất nhiều người như tôi, nuôi hy vọng vào một viễn cảnh của nghề game thủ - qua những câu chuyện cá nhân cho đến tập thể, từ cộng đồng cho đến nhà sản xuất/ phát hành.

Với một người bỏ lửng việc học như tôi, nhất là năm cuối cấp ba, quả thật là nỗi đau cho gia đình - cảm xúc này tôi chưa một lần trải qua, thấu hiểu bằng mẹ. Nhưng chắc hẳn, tôi đã sai với nhiều người. Tôi đã làm nhiều người tổn thương. Và tôi đã đẩy đời mình ra xa bến đổ đã hướng sẵn (từ năm lớp 1). Mọi ước mơ, hoài bão, mục tiêu trên ghế nhà trường đã không còn khít khao như thuở đầu nhập học. Tôi chấp nhận thất bại trong mắt nhiều người, chỉ đổi lại một khoảng không nho nhỏ, đủ để nuôi dưỡng khát khao với nghề nào đó liên quan đến game.

Tôi chấp nhận thay đổi, mà khi đó trong mắt nhiều người cái gọi là “thay đổi” như vậy, là bậy!

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 3.

Tôi không phân định thế nào là đam mê, thế nào là ham mê thuở đầu vào quán net để chơi game. “Ngồi chơi game không bị ai la rầy quấy nhiễu và không phải bận tâm với việc học học hành hành trên ghế nhà trường như xưa”, hay là “ngồi suy nghĩ thật kỹ đây là một công việc để mưu sinh, luyện tập, thi đấu, nghiêm túc, đánh đổi là những gì cần có nếu theo nghề”, tôi đã từng so sánh qua lại, lại qua như thế nhiều tháng liền sau khi nghỉ học để “cấm trại” tại quán net.

Khi đó, một cậu nhóc mười bảy tuổi, như tôi, làm sao xử lý thế giới xung quanh bằng cách nhìn của người lớn (logic) được, mà thay vào đó, trực giác đẩy tôi đến với thế giới ảo gần hơn, mà ở đó có game tên là, LMHT.

Thời đó, ít ai xem đây là cái nghề (game thủ chuyên nghiệp) để mưu sinh, vì còn lạ hoắc với người Việt. Chơi game như tôi, chỉ thuộc loại “vô công rồi nghề”. Mỗi ngày trôi qua, là một ngày ra tiền, nhất là Sài Gòn chẳng bao giờ ngủ, vì người ta còn bận mưu sinh không ngừng giờ nghỉ, kể cả tối khuya. Tôi dần quen với cách sống không đi học mỗi buổi sáng, hay quay mòng mòng với đống bài vở dày đặc công thức, và dòng chữ viết quằn quèo. Và mẹ tôi, bà cũng quen dần với việc con mình đã không còn là học sinh, mà thay vào đó “nó làm game thủ… thủ thủ cái gì đó” là cách bà phàn hồi với ai khi hỏi: “Dạo này con chị làm gì?”.

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 4.

“Anh ơi lấy chai sting đỏ” – tôi nhớ mãi câu gọi này mỗi khi nhớ về quán net

Cứ thế, cuộc sống hiện thực của tôi là chuỗi ngày gắn liền với một ổ bánh mỳ và ca trà đá trong một quán net bình dân lẹp xẹp mang tên XGame. Có bữa sang lắm là hủ tiếu gõ, vài cái bánh bao chiều, cùng chai sting đỏ chét quen thuộc đặt trên bàn, vừa ăn vừa gõ vừa nhìn như thể dứt ra khỏi màn hình vi tính, là “phai” (tức “die”). Và tất nhiên, phần tiền còn dành trọn niềm tin đầu tư cho quán net, hết sạch, nếu còn cũng ráng vắt cho hết - Khi đó, chơi net ít khi lập tài khoản, chơi nhiêu tính nhiêu.

Rốt cuộc cái ngày sợ đói cũng tới, “phải mưu sinh không thì chết đói” cứ phừng lên trong đầu tôi mỗi khi bao tử rột rột kêu, khá khốn (lo sợ). Nhưng chưa phải là cảm giác thốn nhất, nếu ngày nào đó chơi net mà chưa xử xong vài thứ đã chọn (như làm event, viết bài cho game, v.v.), gần hết giờ chơi (khi đó chơi nhiêu tính nhiêu) mà thọc tay vào túi quần chẳng còn một cắt, một luồng sóng lạnh chạy dọc hết cả cơ thể, cảm giác bị rượt đuổi từng giây từng phút giờ chơi, làm tôi nhớ quay nhớ quắt sau bao năm.

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 5.

Tôi và những người bạn cùng thời ở quán net XGame khi đó

Canh net theo ca, tổ chức sự kiện thi đấu/ offline cho cộng đồng game, viết bài về game theo dạng cộng tác viên không thường xuyên, làm mod trên diễn đàn kiếm tiền in-game, cày event vài game thể loại kiếm/ tiên-hiệp đang hot khi đó, rồi bán buôn kiếm lời chút đỉnh từ mấy vật phẩm. Cứ làm ba cọc thì xào ba đồng, không hơn. Sống theo dạng bám víu, mỗi ngày từng đêm, mặc kệ tương lai thế nào, “còn game là còn hy vọng”, tôi luôn nghĩ thế.

Đọc đến đây, có vẻ lười biếng, lè nhè, bấp bênh bất ổn, phải không? Nhưng không, kể từ ngày rời bỏ nhà trường để dấn thân vào cuộc đời đầy thói (hư, xấu, giả, thật – thói đời), không bằng không cấp, người như tôi, chỉ có thể lao động chân tay, hoặc là trải nghiệm liên tục với môi trường game để tìm ra giá trị đam mê thật sự. Cách chọn quán net để sống, để chơi, để lao động đã làm tôi cảm nhận đây vừa là nhà, là trường, là nơi làm việc để mưu sinh. Vừa là nơi mà tôi quyết tâm khởi sự, cái sự mà người đời cho là “sự nghiệp game thủ”, nghe có vẻ ghê nhưng mà ghê thật.

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 6.

Sau mỗi lần quay talkshow Đời Game Thủ làm tôi yêu hơn cái nghề mình đã chọn

Mỗi lần mệt nhòa là từng lần tôi nghĩ về LMHT, về những con người đã làm nên điều gì đó từ game này: QTV, Muội Mập, Navy, Bá Nhật, Hoàng Luân… Còn nhiều, còn rất nhiều người đã từ game mà làm nên sự nghiệp, cũng từ đó mà nuôi được bản thân và phụ giúp gia đình (ít nhiều tùy vào thời thế). Tôi theo dõi họ như một người thầy gián tiếp, để tự học nơi họ cách sống, cách chơi, và cách hy sinh khi chọn nghề này. Mỗi khi nhớ về họ, tôi ao ước sẽ có một lần được gặp mặt, chuyện trò, và cùng họ chia sẻ những quan điểm, trải nghiệm, chiêm nghiệm, và kinh nghiệm của đời game thủ, thuở trắng tay cho đến khi thành danh một cõi (tức cộng đồng LMHT).

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 7.

Một buổi offline kỹ năng phát triển cộng đồng game thủ tại Tp. Cần Thơ

Sau bảy năm, tôi không theo con đường game thủ chuyên nghiệp như ngày đầu tập tễnh chơi game, bám net. Mà đổi lại, nhờ game, tôi bắt đầu hành trình cho những công việc yêu thích là buôn bán, viết lách (Pr), làm cộng đồng, MKT liên quan đến game. Và mỗi năm, tôi chừa cho mình một khoảng tiền nhỏ, đủ để lập một nhóm quay talkshow về cuộc đời game thủ, như Navy, QTV, Hau Zozo, ViruSs, Karik, Nguyễn Ngọc Thạch, Vinh Râu, v.v. Mỗi lần quay được một số “Đời Game Thủ” bằng cách này hay cách khác, tôi cảm thấy mình đang sống đúng với ước mơ thuở đầu đã chọn, những câu chuyện nhỏ bằng cách chia sẻ chân thành từ các nhân vật khách mời, đã truyền cảm hứng cho nhiều người, nhất là nhưng ai đang, sẽ chọn công việc: chơi game/ game thủ.

Đã không còn những buổi net đêm bào sức, chợt nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt, khừ khừ ngáy ngủ của vài người cùng chơi làm giật cả mình, khó chịu nhưng nghĩ lại thấy vui vui.

Chẳng còn những lần ngồi net từ sáng đến chiều, trân trọng từng ngụm nước ngọt, chắc vì sợ khát, có khi sợ không có gì để ăn vặt uống chơi cho đỡ buồn miệng.

Và đã ít dẫn những buổi “tẹt ga” cùng đám bạn với game (LMHT), với quán net. Chắc vì cuộc sống mỗi người mỗi vẻ, người đi làm, kẻ chăm con, đứa sợ vợ. Chắc sợ.

Liên Minh Huyền Thoại: Có một đoạn đời game thủ, để nhớ - Ảnh 8.

Sau bao năm tôi bằng nhiều hình thức khác nhau, đam mê về game vẫn như thuở nào

Có lẽ trong cuộc đời, sẽ có lúc con người ta tùy vào giai đoạn mà chọn cho mình một niềm đam mê để theo đuổi, một gia đình để quay về, một sức khỏe để trân trọng, và một công việc để mưu sinh. Với tôi, game (LMHT) và quán net đã là một phần quan trọng của một giai đoạn khó khổ, của thời học sinh.

Liên Minh Huyền Thoại, khi nhắc, tôi lại nhớ về một đoạn đời… game thủ.

_Galaxyfess_

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.