Là game thủ, ngay cả chuyện yêu đương cũng... khác người

Đô Đô  - Theo Trí Thức Trẻ | 08/02/2017 07:00 PM

Cửu Kiếm 2
20/12/2016 NCB: Đang cập nhật NPH:

Cùng nghe những tâm sự của một cô gái dành cho người yêu của mình, để thấy tình yêu game thủ đúng là... xoắn não!

Nhắm mắt, tìm chỗ dựa nhẹ nhàng trong nhịp nhạc Star của Jay Park, em vẫn chập chờn một nỗi buồn không tên…

Vậy là 15 tháng trôi qua, lúc nhìn lại sao chóng vánh giống một tập phim chỉ dài 15 phút. Em xếp cánh nỗi đau sang một bên, cố lục lọi chút yêu thương trằn trọc mỗi đêm dài khó ngủ. Nỗi buồn ngọ nguậy. Nỗi buồn không khóc…

Hôm nay chơi game ngồi cạnh anh, như thường nhật, mỗi người một việc: Em cày phó bản, anh tranh thủ chạy cái nhiệm vụ ngày. Thỉnh thoảng em biếng lười cài tự đánh rồi khoanh tay khẽ lén nhìn sang anh, nhìn đôi mắt anh chăm chú dõi vào màn hình. Em vẫn không thể giải thích nổi vì sao đôi mắt anh lại luôn buồn đến thế.

Đôi mắt buồn. Buồn nhẹ nhàng, man mác mà ám ảnh. Em nhìn nghiêng đôi mắt ấy, khẽ thấy nhói nơi lồng ngực. Quay đi, thật nhẹ, thật khéo, thật chậm quệt ngang giọt nước chưa kịp thành hình…15 tháng bên nhau, yêu thương hay đau khổ tận cùng cũng không còn là điều gì quá lạ lẫm. Cũng là 15 tháng cố lấp đầy cho nhau những tổn thương, về một quá khứ méo mó, về một gia đình không trọn vẹn, về những áp lực tưởng chừng có thể sờ thấy trên vai...

“Em ngốc lắm, chỉ cần em ở bên anh thôi là em đã làm được cho anh quá nhiều điều rồi”. Anh vẫn thường cốc đầu em và nói như vậy. Nhưng em trẻ con lắm, chỉ biết chọc anh bằng những câu chuyện không đầu không cuối, hay thỉnh thoảng online, lừa lừa anh không để ý quạt cho anh vài hit về thành rồi cười haha, hay đôi khi nhàn rỗi đi hết phó bản, em lại ỉ ôi gạ anh vào “solo”. Tưởng như mỗi lần như thế, em lại xua đi nỗi buồn trong anh một chút…

Nơi tiếng cười Anh vang xa
Nơi tiếng cười Anh vang xa

Không biết bao nhiêu lần em đưa ngón tay muốn vuốt nhẹ đuôi mắt anh, như thể như thế em sẽ xua đi những nỗi niềm đọng lại. Em khát khao một lần được mang hết đi nỗi buồn trong anh, vo tròn nó, rồi quăng nó vào thùng rác vĩnh viễn trong tiềm thức. Thế nhưng cái khoảng không ấy, cảm tưởng như có thể nhìn từ muôn vàn phía, chất qua muôn vàn thời gian, nhưng chưa một lần biến mất…

Đêm nay, cài chế độ auto train quái, em gác chiếc điện thoại sang một bên, tựa mình vào đêm nghe tiếng lòng dội lại. Em nhớ mỗi chiều ngồi bên anh, lặng thinh nhìn về phía Hồ Gươm lung linh, thấy như cảm xúc chòng chành…chòng chành. Cũng có những khi cả 2 cố gắng trải dài nỗi lòng với nhau, để ngắm nghía, đong đếm, để lục lọi, để mổ xẻ với nhau và để xoa dịu nhau…nhưng rồi như sức mạnh vô hình, nó lại trở về đúng chỗ.

Em cứ thế bên anh, lặng thinh chịu làm cái bóng của anh, ngày ngày cùng anh chơi game, với những cố gắng làm anh cười, dù em biết tình yêu anh dành cho em chưa một lần nào thay đổi. Chỉ là dòng đời quá nghiệt ngã và nhào nặn quá tay những lần vấp ngã phải không anh?


Đôi khi chỉ là những khoảng lặng không tên, không hình khối, khẽ xếp đặt lên nhau cứu rỗi cả tâm hồn…

Đôi khi chỉ là những khoảng lặng không tên, không hình khối, khẽ xếp đặt lên nhau cứu rỗi cả tâm hồn…

Những điều em đang viết, không phải em không dám, không muốn hay không thể nói với anh, chỉ là em không biết nói sao cho đủ. Nỗi buồn nơi anh mênh mang quá mà em chưa một lần đi trọn, nhưng bàn tay này, mong được mãi mãi ở trong bàn tay anh, để lại được anh xoa đầu, cốc nhẹ và hôn lên trán. Hoặc đôi lúc chỉ là online để cùng anh đi phó bản tranh đồ, quật anh vài chưởng Bạo Vũ Lê Hoa rồi cười haha đắc chí.

Em cũng phải cảm ơn Cửu Kiếm, đó cũng là một cái chung của anh và em, thứ khiến em làm anh cười mỗi lần đăng nhập bằng mấy trò cũ rích mà lần nào em cũng thấy anh vui. Quãng đường phía trước còn xa quá, có thể đôi khi ta thấy ta chông chênh đến thừa thãi, nhưng em chỉ cần biết một điều ta không bao giờ thừa thãi trong nhau...


Những nỗi niềm có thể giấu, những nỗi đau có thể giấu, nhưng ai sẽ giấu cho em sự thật rằng… em yêu anh mỗi ngày nhiều hơn trước

Những nỗi niềm có thể giấu, những nỗi đau có thể giấu, nhưng ai sẽ giấu cho em sự thật rằng… em yêu anh mỗi ngày nhiều hơn trước

Đêm không tuổi, không tên, em dồn nỗi nhớ anh vào xác chữ, cứ tham lam muốn nhét nhiều thêm nữa gửi đến anh trong yên bình thinh lặng. Nơi xa ấy có đôi mắt nào còn chưa ngủ, có bàn tay nào còn hờ hững nắm vuốt những hư không?