- Theo Helino | 14/01/2018 0:00 AM
Không cần nói chắc hẳn các bạn cũng đã biết, một quán net lâu niên luôn luôn phải nâng cấp liên tục để bắt kịp với cuộc đua cấu hình cũng như mức giá của các phòng máy, nhất là khi phần cứng máy tính thay đổi liên tục, mỗi năm lại ra một phiên bản mới. Cùng với đó là game cũng càng ngày càng nặng, và game thủ thì chẳng còn ham mê game client 2D nhẹ nhàng dễ chơi không hại máy thuở trước. Họ cần thứ gì đó mãn nhãn, ấn tượng, đủ sức lột tả được sự bá đạo của dàn máy PC chơi game kia cơ.
Mà ông anh bạn tôi số cũng lận đận, anh em chơi với nhau từ cái thời còn ra đầu ngõ bắn bi với đá bóng nhựa, rồi ai cũng phải lớn, cũng phải tìm cho mình một công việc để ổn định. Từ việc làm một anh "thợ code", một ngày nọ anh ngán ngẩm nói với tôi bên chén trà nóng nghi ngút khói "Làm code nhanh hết thời quá, đám trẻ nó nhanh hơn, khôn hơn, tự nhiên mình bị đào thải. Thôi anh về lấy vốn mở cái quán net con con làm qua ngày đoạn tháng chú ạ."
Mà một đứa mê game như tôi thì chẳng có lý do gì không ra ủng hộ anh cả. Nhưng rồi lâu lâu mới để ý một điều, thứ ít người để ý nhất trong một quán game, không phải dịch vụ nước nôi đồ ăn thức uống, cũng chẳng phải máy tính chơi game màn to cấu hình khỏe mới là thứ quan trọng nhất đối với một phòng máy.
Thay vào đó, thứ quan trọng nhất lại là cái ghế ngồi cho game thủ cơ. Không phải ai cũng để ý tới cái ghế trong quán net, nhưng không có nó thì quả thật lại chẳng ra sao. Chẳng lẽ bạn định đứng chơi game? Mà cái ghế không thoải mái, người tới quán net cũng bớt vài phần tận hưởng cái thi thú lúc chìm đắm vào thế giới ảo.
Nói đến cái ghế cũng lại lắm chuyện dở khóc dở cười. Anh mở quán net tại nhà, tiền điện tự trả, nhà có sổ đỏ khỏi mất công đi thuê, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Mở cửa từ khi tôi vẫn còn học cấp 3, cái thời kỳ phòng cyber cao cấp vẫn còn là một ý tưởng xa lạ với nhiều ông chủ phòng máy chơi game, mà hồi đó vẫn còn treo bảng cafe internet kiêm dịch vụ game online, giờ anh mở cửa cũng phải ngót nghét 10 năm rồi. Trong thời gian đó, lời lãi ra sao tôi không tiện hỏi, nhưng anh cũng giống như nhiều ông chủ phòng máy khác, cũng phải nâng cấp máy móc, trang thiết bị, chuột phím và quan trọng nhất vẫn là cái ghế!
Có một thời quán game có ghế khung thép bọc da là quá xịn, game thủ cũng thích tới đây chơi hơn là mấy phòng máy mở cửa gần mấy trường học lân cận toàn dùng ghế nhựa Song Long, mấy bữa là gẫy, ngồi cũng chẳng thoải mái. Nhưng cái ghế ngồi đau lưng khủng khiếp, vì chỗ tựa lưng của nó chỉ là một cái vòng bán nguyệt kiêm luôn chỗ kê tay với miếng đệm bé xíu. Mà cái đệm tròn cũng chẳng vui tẹo nào, chỉ đủ chỗ ngồi, mà tôi thì lại rất thích rửa chân sạch sẽ xong bỏ dép kê chân đất lên ghế ngồi đánh DotA nữa chứ. Mà đó là chuyện của nhiều năm về trước, ôn nghèo kể khổ lúc trà dư tửu hậu vậy thôi.
Nhưng chuyện thì chưa kết thúc. Gần đây ông anh quyết định nâng cấp đống ghế chơi game. Anh tâm sự, vẫn trong lúc ngồi ở quán trà đá của bà cụ già thân quen đầu phố: "Không đua được cấu hình thì thôi bỏ tiền mua ghế chất chất một tý còn chèo kéo được khách, ít ra nhìn nó cũng 'pro' hơn mấy cái ghế dăm bữa nửa tháng đã rụng mối hàn, da bong tróc nhìn như đồ phế liệu ấy".
Rồi anh bỏ ra gần triệu cho một cái ghế, về trang bị cho đủ mấy chục máy ở cái quán net cỏ của anh. Nể anh một cái, bỏ gần 5 chục triệu mua ghế mà mặt anh cứ thản nhiên như không, tiền giờ vẫn 3 nghìn 1 tiếng. Mà kể ra ngồi cũng sướng thật. Tất nhiên nó chưa sang chảnh như DX Racer với mấy cái ghế mà anh em game thủ xem stream giải đấu thấy dân chuyên nghiệp họ được ngồi, nhưng ít ra cũng có lưng da, kê đầu, và quan trọng nhất là ngồi rất sướng. Có hôm còn lỡ ngủ quên trên ghế lúc đang find match thì các bạn hẳn cũng biết cái sự thoải mái của nó rồi đó.
Nhưng mà chuyện đó có ai ngờ. Ghế đẹp, quán giá rẻ, mà ý thức game thủ thì chán đến không muốn nói. Có một buổi chiều ngồi vật vờ với anh lúc không có việc gì làm, tôi bắt gặp một đội hình như vừa đi đá bóng phủi về, đặt chân vào quán anh và bắt đầu chơi. Được một lúc thì nghe "toạc" một cái, cả hai anh em ngó vào, thì thấy một ông, chắc học cấp 3 là hết đất, đi đôi giày đinh đá bóng gác chân lên ghế rồi làm rách.
Em ơi thôi mà em, cái đôi giày của em cọ xuống sàn xi măng có khi còn xước sàn, thì cái ghế mỏng manh nó chịu thế nào được. Chân cẳng hôi đến đâu cũng cởi giày cởi tất ra mà gác lên ghế, em làm thế này chẳng lẽ lại bắt đền em cả cái ghế à? Nhìn mặt ông anh tôi lúc đó ngắn lại nhìn thương hết mức.
Đấy là chưa tính mấy thanh niên tỏ vẻ số má vào quán net cởi hết áo sống mặc mỗi cái... áo da ngồi chơi game. Quán vẫn có điều hòa mà chẳng hiểu sao mấy ông như thế này vẫn mướt mát mồ hôi rồi dựa vào lưng ghế. Rồi đến cuối ngày, quán net ngoài mùi khói thuốc không tránh khỏi, còn được những vị thượng đế thế này khuyến mãi cho cái mùi thum thủm, hôi hám khi ghế da bám mồ hôi mà chẳng làm gì lau sạch được.
Ấy mới biết, chỉ từ câu chuyện cái ghế, càng thêm thương những người làm phòng net. Từ những tiểu tiết nhỏ nhất cũng đủ sức chứng minh rằng chẳng cách nào chiều chuộng được tất cả khách hàng đến quán chơi game.