Tôi Bạch Kim III, người yêu tôi Vàng IV, đúng trình.
Bộ tướng mà người yêu tôi master chỉ xoay quanh Jayce, Oriana, Jhin, Lulu và Fiora. Chơi hạng mà bị cấm mất mấy con đấy thì là thôi, coi như nát.
Không ít lần có người hỏi tôi, có người yêu rank thấp hơn cảm giác thế nào? Có cảm thấy oai không? Xấu hổ không? Có cãi nhau không? Là ai kéo ai? Tôi với anh toàn cười trừ, không biết nói thế nào cho đủ, cũng không biết phải giải thích thế nào để người ta hiểu hết và hiểu đúng. Thật ra chuyện này, không thể nào tóm gọn lại bằng một đôi câu được.
Có người yêu rank thấp hơn, tôi không còn áp lực chuyện là “quả tạ” cần anh gánh như hầu hết các cặp đôi khác. Tôi có thể tự do chọn top, mid, AD hay support mà không cần phải phụ thuộc vào việc anh đi đâu. Chúng tôi ai có việc người ấy làm, ai có lane người ấy lo.
Có người yêu rank thấp hơn, đôi khi chúng tôi cãi nhau vì một con Baron ăn sai thời điểm, vì một lần cắm mắt “ngu” và chết trong rừng địch, thậm chí có lần chúng tôi còn suýt chia tay vì anh không swap kịp với một thằng trong team khiến trận đó tất cả các lane đều nát bét.
Người yêu rank thấp hơn, nhưng vẫn có không ít trận anh chơi cực hay trong khi tôi feed như cún, vẫn có những lần anh phải chỉnh lại cách lên đồ cho tôi để phù hợp với độ cục súc của team bạn, và vẫn có nhiều lần anh làm những pha highlight 10 tỷ trong sự hú hét đầy ngưỡng mộ của tôi.
Có người yêu rank thấp hơn, tôi biết đôi khi anh có bận lòng, nhiều câu đùa vui của bạn bè bỗng dưng một ngày trở thành gánh nặng.
Trên mạng có rất nhiều topic chửi con gái chơi game toàn được kéo, tôi với anh mỗi lần đọc được đều quay sang nhìn nhau ôm bụng cười như bố đẻ em bé.
Anh đi làm cả ngày tối đến mới làm đôi trận.
Tôi thì cày rank như trâu húc mả.
Có một lần anh chửi nhau với thằng mid trong team. Cãi nó không được, cuối cùng anh gân cổ: “Có giỏi thì solo với người yêu tao”. Trận đấy tôi solo thua.
Các đôi khác: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Anh có thấy hôm nay em có gì khác không?”
Đôi chúng tôi: “Anh có biết mùa này reset rank vào ngày nào không? Anh có thấy Aatrox làm lại có gì hay hơn không?”.
Mỗi lần hẹn hò, ngoài chuyện nói xấu sếp, chửi xoáy con mình ghét trong lớp, ngày hôm nay em tắm mấy lần, anh đã đánh răng chưa thì còn là tướng này vừa sửa kỹ năng, tướng kia vừa bị nerf nội tại, Smeb hay Marin chơi hay hơn, hay thậm chí đôi khi là thi kể tên tất cả các tướng chân không chạm đất.
Rank thấp hơn, anh vẫn là chàng trai đủ mạnh mẽ, thừa chín chắn để tôi dựa vào bất cứ lúc nào.
Rank cao hơn, tôi vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối cần chở che, thích nũng nịu sẵn sàng mít ướt trước mặt anh.
Vẫn là có người yêu cùng chơi game, cùng chia sẻ, cùng đam mê, cùng vui, cùng buồn, cùng tức giận, cùng “cay máu” rồi cùng chửi bậy.
Tôi biết những người ở đây, rất nhiều trong số đó cũng đã từng có người yêu chơi Liên Minh Huyền Thoại, từng cãi nhau vì nó và từng bận lòng về cái khung xếp hạng của cả hai. Nhưng thực chất nó chẳng có nghĩa lý gì nếu hiểu được rằng, game chỉ là chất xúc tác khiến mối quan hệ của cả hai trở nên thú vị hơn, nhiều cung bậc cảm xúc hơn. Đừng tự trao cho game cái quyền trở thành lý do, cái cớ để quyết định kết cục cuối cùng của hai người.
Đến với nhau vì game là đáng yêu, nhưng chia tay vì game, tôi nghĩ là đáng khinh.