Những người đồng tính và cuộc chiến bảo vệ quyền lợi

PV  | 12/06/2012 0:00 AM

Như vậy, đám cưới đồng tính thực sự là một khái niệm nực cười. Những người đồng tính ăn tối, họ không ăn bữa tối đồng tính; họ đi xe, không đi xe đồng tính; họ ở trong những căn nhà như người bình thường, không phải sống trong ngôi nhà đồng tính…

Sự việc bắt đầu vào tháng 4, năm 1966
 
4 thành viên của Hội Mattachine đến một quán bar Julius tại West Village, thành phố New York, Mỹ. Cần phải nói rõ thêm rằng Mattachine là tổ chức bảo vệ quyền lợi của người đồng tính lâu đời nhất tại Mỹ. Khi những hội viên của Mattachine nói với bartender rằng họ là những người đồng tính, quán bar đã từ chối phục vụ cho những người này.
 
Vào thời điểm ấy, nước Mỹ không có những đạo luật rõ ràng về việc cấm phục vụ người đồng tính, tuy nhiên, Đạo luật SLA kiểm soát ngành công nghiệp rượu, bia lại thường xuyên tổ chức những cuộc bố ráp vào các quán bar, cơ sở sản xuất phục vụ cộng đồng người đồng tính. Do bị phạt bởi cảnh sát khi bị phát hiện phục vụ người đồng tính, những quán bar ở Mahattan đã treo biển hiệu: “Nếu là người đồng tính, xin hãy đi đi”.
 
Hội Mattachine đã khởi kiện quán bar Julius và SLA, tuy nhiên, đây không phải điểm nhấn trong lịch sử của đấu tranh của những người đồng tính. Phải mãi đến năm 1969, khi cảnh sát tấn công vào Stonewall Inn, một quán bar dành riêng cho những người đồng tính ở Greenwich Village. Khi ấy, hàng ngàn người đã tập trung biểu tình trên phố trong nhiều đêm, ném gạch đá, chai lọ vào cảnh sát. Sự kiện chính thức xảy ra vào tháng 6 và là cuộc biểu tình lớn nhất của những người đồng tính cho đến thời điểm ấy. Ngày nay, tháng 6 được coi là tháng Gay Pride – Tháng thể hiện sự kiêu hãnh của những người đồng tính.
 

 
Từ đó, có hàng trăm tổ chức đấu tranh cho quyền của những người đồng tính được lập ra và tiếp tục cuộc đấu tranh của họ. Thuật ngữ Sit-in được sử dụng để nói về những cuộc biểu tình trong hòa bình, những người biểu tình tập trung lại tại một điểm, lặng im giơ cao những tấm biểu ngữ của họ. Đối với những người đồng tính, sự kiện tháng 6 năm 1969 cho họ một thuật ngữ mới: “Sip-in”, từ Sip trong đó nghĩa là nhấm nháp, nhắm rượu.
 
Những tổ chức đòi quyền lợi cho những người đồng tính không chỉ dừng lại ở việc đòi quyền tự do nơi công cộng, quán bar, ngày nay, những tổ chức này nhằm việc đòi quyền lợi cho người đồng tính trong cả công việc, đến trường, phục vụ trong quân đội…
 
Vậy quyền lợi nào là quan trọng nhất với những người đồng tính?
 

 
Quyền được kết hôn hợp pháp
 
Khi được kết hôn, những cặp vợ chồng bình thường cũng như những cặp đôi đồng tính có quyền được quyết định những phương pháp trị liệu cho bạn đời của mình trong trường hợp nguy cấp, quyền thừa kế khi bạn đời qua đời, quyền chuyển tài sản mà không bị đánh thuế,… Có thể coi đây là quyền lợi quan trọng nhất cho đời sống của những cặp đôi, dù đồng tính hay dị tính.
 
Rất ít quốc gia công nhận quyền đám cưới hợp pháp giữa những người có cùng giới tính, một số quốc gia như Canada, Bỉ, Nam Mỹ,… và một vài bang của Mỹ.
 

 
Từ năm 1978, Hội luật sư và Bảo vệ ( GLAD) cho những người đồng tính trong những vụ kiện tụng, đòi quyền kết hôn cũng như đệ trình những yêu sách của những người thuộc thế giới thứ 3 lên chính phủ. Những vụ đòi quyền được kết hôn giữa những người cùng giới tính của Mỹ bắt đầu tại Massachusetts vào năm 2001. Cho đến năm 2003, Massachusetts là bang đầu tiên ở Mỹ công nhận quyền được làm đám cưới giữa những người đồng giới tại Mỹ, nối tiếp sau đó là thắng lợi của GLAD tại Connecticut vào năm 2008.
 
Một tổ chức khác bảo vệ cho quyền lợi của cộng đồng những người đồng tính là Lambda Legal cũng dành được thắng lợi trước tòa án Iowa trong việc bảo vệ quyền kết hôn đồng giới vào năm 2009. Ngoài ra còn những tổ chức khác như Marriage Equality U.S.A thành lập vào năm 1998 hoặc Freedom to Marry được thành lập tại New York năm 2002.
 
Những tổ chức nổi bật nhất
 

 
Hàng trăm tổ chức bảo vệ quyền lợi cho những người đồng tính, chuyển giới đang tồn tại trên khắp thế giới. Hiệp hội bảo vệ quyền lợi dành cho những người đồng tính và chuyển giới (LGBT) bảo vệ những người đồng tính trong những vụ bị quấy rối, tấn công của những người thuộc thế giới thứ 3.
 
The Human Right Campain là tổ chức lớn nhất trong LGBT, họ luôn cố gắng thuyết phục quốc hội Mỹ thông qua những dự thảo về quyền lợi của cộng đồng những người đồng tính cũng như vận động những người đồng tính đứng lên và tự tranh đấu cho bản thân.
 
Tổ chức Liên minh đồng tính nam và nữ chống lại sự kỳ thị (GLAAD) cố gắng đưa hình ảnh của những người đồng tính tiếp cận gần hơn với những người bình thường qua truyền thông nhằm mục đích chống lại nỗi sợ của cộng đồng người bình thường với những người thuộc thế giới thứ 3. Được thành lập vào năm 1985, tổ chức này đã thành công trong việc đưa hình ảnh đám cưới đồng tính lên những phương tiện truyền thông, đại chúng cũng như tạo ra thiện cảm với số đông những người bình thường.
 
Những tổ chức như DignityUSA và IntergityUSA lại chống lại sự kỳ thị của nhà thờ đối những người đồng tính. Log Cabin Republicans lại đấu tranh cho quyền lợi của những người đồng tính trên chính trường.
 
Kết
 
Trong bài viết, đã xuất hiện những “người đồng tính” và “người bình thường”, thực ra, đây là một giới hạn về mặt ngôn ngữ. Những người đồng tính theo tiếng Anh là Gay hoặc Lesbian, tựu trung lại có thể được gọi là Homosexual, những người bình thường được gọi là straight. Rút cục thì, tất cả chúng ta, dù là homosexual hay straight, đều là những người bình thường.
 

 
Như vậy, đám cưới đồng tính thực sự là một khái niệm nực cười. Những người đồng tính ăn tối, họ không ăn bữa tối đồng tính; họ đi xe, không đi xe đồng tính; họ ở trong những căn nhà như người bình thường, không phải sống trong ngôi nhà đồng tính…
 
Với con mắt khách quan, những người đồng tính, chuyển giới đơn giản cũng như bao người bình thường khác, họ muốn tìm kiếm những người có thể yêu thương. Mỗi người đều có quyền chọn lựa cuộc sống riêng cho bản thân, tại sao lại để sự cố chấp, bảo thủ ngăn cản cuộc sống của họ? Cuối cùng thì dù những người đồng tính được cho phép kết hôn cũng chỉ đơn giản là họ sẽ kết hôn với nhau, đạt được những quyền lợi như người khác. Việc công nhận kết hôn đồng giới cũng không khiến cho thế giới này xấu đi.
 
Tại sao công sức bỏ ra để đàn áp những người thuộc thế giới thứ 3 không được sử dụng để làm những việc có ích hơn: dẹp bỏ chiến tranh, chống lại nạn đói, phục vụ con người…? Để cho họ được lựa chọn cuộc sống của mình chẳng phải là điều tốt đẹp mà chúng ta nên làm?
 
Sẽ có gì khác biệt nếu người viết bài là người bình thường? Sẽ có gì khác biệt nếu tôi là người đồng tính?
 
Tham khảo: Howstuffworks