Con số bạn bè tôi online trên Yahoo chat ngày càng ít đi. Họ ẩn nick (invisible) để thoải mái, vi vu lướt Facebook. Vì thế tôi liền tìm đến Facebook. Lúc đầu mới lập tài khoản, tôi thấy vui vì có nhiều người bạn mình đã dùng trang xã hội này lâu lắm rồi.
Càng dùng Facebook tôi càng có nhiều bạn. Và càng ngày càng có nhiều thứ hấp dẫn tôi hơn trên đây. Hằng ngày tôi lên Facebook để cập nhật status, xem có bao nhiêu người comment, bao nhiêu người like, lướt từng profile xem ảnh...và vui buồn theo những cảm xúc phù du như thế.
Đỉnh cao trong thời kỳ sử dụng Facebook của tôi là tôi lên Facebook vài lần trong vòng một phút. Chẳng có thêm comment hay cái like nào mới nhưng chẳng biết sao tôi lại làm thế. Có lẽ...tôi nghiện Facebook.
Giờ đây, tôi cảm nhận Facebook đem lại nhiều tác hại hơn là tác dụng. Có thể Facebook giúp tôi quen thêm nhiều bạn đấy. Nhưng trăm người quen thì có mấy người thân? Phí hoài thời gian cho những câu comment với nội dung chỉ là: Em là ai? Em ở đâu? Em đẹp thế, anh làm quen nhé?
Để làm gì?
Nhiều lúc biết Facebook làm tốn bao nhiêu thời gian nhưng đã nghiện nên không thể cai được... Facebook như là một bộ phim không có đoạn kết và mỗi ngày lại có thêm những tình tiết mới khiến người ta không dứt ra được.
Tôi đoán nhiều người đi học tranh thủ lên Facebook vào giờ ra chơi thay vì giao tiếp hay đi giao lưu với mọi người. Bỏ những thói quen tốt hằng ngày để cắm đầu vào những dòng chữ trên nền xanh liệu có đáng không?
Thiết nghĩ, thà cả tuần chỉ được đi chơi với nhau một vài lần, còn vui hơn là ngày nào cũng lên Facebook chém gió với nhau những câu chuyện có nội dung vô nghĩa.
Bạn lên Facebook để thư giãn thì được chứ đừng lạm dụng nó quá nhiều. Xã hội ảo chẳng là gì nếu con người không biết đến cái xã hội thật đang hiện hữu trước mắt mình.