- Theo Trí Thức Trẻ | 08/04/2016 02:41 PM
Ấn tượng đầu tiên của bản thân về Hyper Light Drifter là những tiếng chửi thề được tôi thốt ra liên tục suốt quá trình chơi. Game khó theo một cách rất độc đáo, với những kẻ thù di chuyển thoăn thoắt khó nắm bắt, các màn chiến đấu thì diễn ra nhanh một cách tàn bạo và cái chết đến chỉ trong nháy mắt. Nếu bạn đã quyết định chơi trò này, tin tôi đi, bạn sẽ chết – rất nhiều lần.
Thật ra mà nói thì tôi không phải fan của những dạng game như thế này – nơi nhân vật của tôi chết liên tục trong sự giận dữ và những tiếng rủa sả, nơi mà một cú trượt tay nho nhỏ sẽ trừng phạt kẻ điều khiển tội nghiệp này bằng những khu vực và kẻ thù lặp đi lặp lại liên tục và liên tục cho đến khi tôi đạt đến một mức độ hoàn hảo tuyệt đối. Và phần thưởng cho điều đó? Đối đầu với thêm những kẻ thù mới và khó nhằn hơn gấp bội, được tạo ra để thử thách những kĩ năng mà tôi đã rèn giữa sau vài tiếng đồng hồ load game liên tục.
Nó có đồ họa khá đẹp. Phong cách thiết kế game theo kiểu 2D đơn giản nhưng khá bắt mắt, và nhạc nền thì không thể chê vào đâu được. Nhân vật chính của chúng ta sẽ phải đối đầu với một đàn quái vật trông như vừa bò ra từ Attack on Titans, và cực kỳ kinh khủng. Không có bất cứ đoạn hội thoại hay dẫn truyện nào – rất gây bối rối. Một số NPC hiếm hoi mà tôi may mắn bắt gặp thì chỉ hé lộ những mảnh rất nhỏ của câu chuyện mà tôi đã rất cố gắng xâu chuỗi trong suốt quá trình chơi.
Kẻ thù trong game khá đa dạng. Từ những con cóc ninja, đến những con gấu màu hồng phát nổ, những con quái vật cây cối, rồi lũ troll, rồi mấy con chim ma quái, rồi cái gã có súng laze, rồi cái tên cầm dao biết “tốc biến”… Phần lớn thời gian chơi game sẽ là những màn chiến đấu vô cùng khó khăn, kẻ thù mới thì lần lượt xuất hiện, và rồi có những arena nơi bạn sẽ đánh nhau với tất cả bọn chúng cùng lúc, và cứ thế liên tục lặp lại…
Cách tấn công của kẻ thù có lẽ là thứ rõ ràng nhất của game: tất cả những gì bạn cần là nắm bắt đúng thời điểm để đỡ đòn và chặn đứng đòn tấn công của chúng. Một khi bạn đã nắm được điều này, mọi thứ sẽ trở nên “minh bạch” – bạn chỉ cần làm đi làm lại như vậy. Bạn không thể spam một nút nào đó và chờ kẻ địch lăn ra chết. Bạn không thể hoảng loạn. Bạn chỉ cần giỏi thôi.
Điều này có thể rất mệt mỏi, nhất là khi bạn mắc kẹt. Những điểm checkpoint thì cách rất xa nhau, và đồ hồi máu thì còn ít ỏi hơn nữa. Thay vì thiết kế theo từng màn chơi, game chia bản đồ ra 4 hướng khác nhau : hướng đông với lũ cóc ninja và những phòng thí nghiệm ngầm, hướng bắc với những con diều hâu ma thuật bay lượn quanh ngọn núi tuyết, hướng tây với những khu rừng rậm đầy lũ chó quái quỉ biết phun ra axit. Tôi vẫn chưa thể xuống phía nam, vì nó bị khóa cho đến khi hạ xong boss của 3 khu vực còn lại – những kẻ chỉ xuất hiện khi nhân vật đã thu thập đủ những mảnh đá ma thuật màu tím.
Việc tìm kiếm những mảnh đá này cũng cực kì khó khăn, vì các khu vực được thiết kế một cách phi tuyến tính và cái bản đồ nhìn vào thì chỉ muốn phát điên. Rất nhiều lần, tôi phải đánh đi đánh lại một đám kẻ địch trong nỗ lực tuyệt vọng để hiểu cái bản đồ đang đưa tôi đi đâu. Thế giới của Hyper Light Drifter rất đẹp để bị lạc, nhưng bị lạc trong đó thì chẳng vui chút nào cả.
Đôi lúc, bản đồ còn đánh lừa tôi đâm đầu vào những chỗ tôi không thể đi qua, hoặc rơi xuống rìa của map và load lại game, hoặc tồi tệ hơn là tàn sát cả đống chó axit để rồi nhận ra có một lối đi bí mật ở chỗ mà tôi đứng 1 tiếng trước đó. Lượn lờ khám phá không chỉ kiếm về cho bạn những cục đã hồng hồng, mà còn cho bạn điểm để nâng cấp nhân vật. Tất cả những điểm đó đều khó kiếm, và việc lựa chọn giữa mua 1 quả lựu đạn hay cho phép bạn mang nhiều hộp máu hơn – tin tôi đi – cũng là một sự đau đầu đến cùng cực.
Và rồi, sau tất cả những thứ khổ sở kia, con boss xuất hiện. Một con cóc ninja khổng lồ (tôi vẫn chưa có thời gian đánh nốt 2 con boss còn lại). Và mặc cho cái vẻ ngoài chậm chạp, cách di chuyển dễ đoán - mà tưởng chừng tôi có thể dễ dàng bắt bài sau hàng tiếng đồng hồ rèn luyện với đệ tử của nó - tôi vẫn chết, chết liên tục, vì tôi chỉ mang một hộp máu. Và tôi quyết định lùi lại để kiếm thêm máu, để rồi lại dùng hết chúng khi đánh nhau với đám kẻ thù cũ đông như quân Nguyên kia. Tuyệt vời.
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đánh bại được con cóc đáng ghét ấy, và gào lên một tiếng to đến nỗi phụ huynh phải chạy vào xem tôi có bị đứt tay hay gãy chân gì không. Nó là một cảm giác tuyệt vời, không gì sánh bằng, cứ như tôi đang là một nhà vô địch vĩ đại vậy. Và rồi tôi nhận ra là tôi sẽ phải lặp lại hơn chục tiếng khổ cực kia thêm 3 lần nữa…
Nói cho cùng, Hyper Light Drifter thật sự rất hay, nhưng kén người chơi. Nếu nó thực sự là gu của bạn – bạn sẽ không thể rời mắt khỏi nó, còn nếu không? Bạn sẽ ghét tựa game này sau 10 phút đầu tiên. Trong thời buổi mà game quanh đi quẩn lại chỉ có trốn sau tường để chờ hồi máu như hiện nay, tựa game độc lập này rất đáng để bạn bỏ công sức ra thử.
Đánh giá chung:
- Hay: Thiết kế game tốt, chiến đấu hấp dẫn và thế giới mở tuyệt đẹp.
- Dở: Cốt truyện khó hiểu, tình tiết game lặp lại nhiều lần.