Hoài niệm tuổi thơ một thời 'nghiện game', lê la ngoài quán net

Tuanta12  - Theo Nhịp Sống Việt | 17/03/2020 05:40 PM

Tuổi thơ ai cũng đã từng ngồi quán net, đập bàn phím... rồi bị cả giáo viên lẫn phụ huynh ra tận nơi bắt không trượt đứa nào.

Những game thủ 8x đời đầu như tôi chắc chắn không thể nào quên những ngày bé la cà ngoài quán net. Đó không chỉ là nơi để đắm chìm trong thế giới game, mà còn là chốn đi về quen thuộc, nơi có tình anh em, chiến hữu và cả những lần quên mình... bảo vệ nhau mỗi khi có đứa trong nhóm bị phụ huynh "truy tìm".

Hoài niệm tuổi thơ một thời nghiện game, lê la ngoài quán net - Ảnh 1.

Nhớ hồi xưa sáng nào cũng trốn học đi chơi game, tiền ăn sáng mẹ cho dành hết vào chơi game vẫn cảm giác không thỏa mãn cơn "nghiện". Thậm chí về nhà còn chôm tiền của mẹ để đi chơi, tới giờ mẹ cũng không biết là mình bị mất tiền. giờ nghĩ lại thấy có lỗi quá.

Có những thứ tiền không bao giờ mua được... đó là kỷ niệm. Nhớ lại thời 2001, game đang thịnh hành Resident Evil. Cứ tầm 8 – 9h tối, có một thằng chơi mà cả đám trẻ con choai choai gần nhà bu quanh đứng ngồi xem đủ kiểu đến lúc con thằn lằn đập kính nhảy ra thì cả đám giật mình xanh cả mặt té ghế luôn :). 

Thời đấy, tôi đã từng coi quán game là ngôi nhà thứ 2, trường học còn chưa bao giờ được liệt vào danh sách đấy (nghĩ khá dị). Đam mê đến nỗi 5h sáng ra đập cửa nhà người ta chỉ để chơi game mới chịu. Ghiền đến độ sau mỗi lần tan học là ba chân bốn cẳng phi thẳng ra quán net gần trường ngồi giữ chỗ cho đồng đội, chơi quên thời gian đến giớ ăn cơm mới chịu vác xác về nhà.

Hoài niệm tuổi thơ một thời nghiện game, lê la ngoài quán net - Ảnh 2.

Lần nào cũng bị mẹ cầm đôi dép cho ngay mấy chưởng vào má nhưng sự việc nguyễn-y-vân. Có năm tôi học lớp 12 thi đại học đến nơi rồi mà vẫn cày game. Cái thời mà ham game đến quên ăn quên ngủ, quên trời quên đất , bị đánh lên bờ xuống ruộng vẫn chơi. Nghĩ lại thấy thì dại nhưng vào thời đó nó là " đam mê " tới giờ nhớ lại vừa vui vừa thấy nhớ.

Giờ tôi vẫn còn giữ cái máy cổ lỗ sĩ cài Win Me, ram 128, Intel chipset, mẹ mua cho ông anh học mà máy đấy chả chơi nổi cái vẹo gì, hai anh em bàn nhau góp tiền lén lút nâng cấp máy, mua được cái thanh ram 128 mà nâng như trứng, cả một gia tài chứ chẳng chơi...

Giờ đây công việc bận rộn chỉ được bắn game online với nhau, xa rồi cái thời kết nối mạng LAN, cả đám con trai chụp mũi vào cùng chơi một trò với bao tiếng gào thét, hỉ nộ ái ố, vui đến độ quên cả trời đất. Ai cũng đã từng bước chập chững bước vào thế giới ảo muôn màu, để giờ đây trong đầu là những kỷ niệm đẹp khó quên của tuổi thơ, cùng với tình yêu game vô bờ bến.

Hoài niệm tuổi thơ một thời nghiện game, lê la ngoài quán net - Ảnh 3.

Thời rong chơi quên ngày tháng

Ngày nay có rất nhiều Game hay nhưng tôi cảm giác không được vui thích như ngày xưa. Các quán net đã có phòng riêng Cyber xịn, có chuột xịn, bàn phím cơ, ghế da, điều hòa... đủ cả. Nhưng "chất" game thủ đã khác xưa quá nhiều, khiến chúng tôi hụt hẫng. Mọi người chỉ cắm mặt vào màn hình, chẳng ai quan tâm người khác chơi gì, vui vẻ ra sao. Sẽ không bao giờ có cảm giác cùng 4 - 5 thằng bạn học hết mình như xưa nữa.

Cả một thời tuổi thơ, nhớ lại mà thèm quá... :(