- Theo Trí Thức Trẻ | 04/08/2017 0:00 AM
Từ trước tới nay các bậc phụ huynh Việt Nam thường có cách suy nghĩ rằng chơi game, ngồi lỳ trước máy tính quá lâu sẽ khiến cho thành tích học tập của con em họ kém đi. Dĩ nhiên những điều các bậc làm cha làm mẹ lo lắng hoàn toàn không hề vô căn cứ một chút nào. Những cậu bé tuổi ăn tuổi học thường luôn bị thu hút bởi những tựa game đầy màu sắc và lôi cuốn, khác xa những cuốn vở hay sách giáo khoa “cứ nhìn là buồn ngủ”.
Không chỉ game thủ Việt mà cả những game thủ nước ngoài hầu hết cũng phải sống với sự thực, rất nhiều bậc phụ huynh cho rằng việc con cái họ ngồi nhà chơi game là lãng phí thời gian trầm trọng. Ngay cả những người có niềm đam mê lớn đối với game nhiều khi bị cho là “Nerd” hay “No life” (không có đời sống xã hội phong phú).
Tuy nhiên nếu đánh đồng chơi game nhiều có nghĩa là “học dốt” thì sẽ là vô cùng sai lầm. Bản thân nhiều cuộc nghiên cứu khoa học nghiêm túc cũng đã chỉ ra kết quả hoàn toàn ngược lại.
"Trò chơi điện tử làm hạn chế khả năng hoạt động của não", "Trò chơi điện tử có thể thay đổi bộ não của trẻ em", "Trò chơi điện tử tăng cường sức mạnh não"... Trên đây là tất cả vấn đề đã xuất hiện trong những năm qua xung quanh việc chơi game có ảnh hưởng như thế nào đến não bộ con người. Một bức tranh hoàn toàn rối rắm và thiếu tính chính xác về mặt khoa học về những tác động của loại hình giải trí tương tác này.
Trong khi rõ ràng đã có nhiều nghiên cứng về vấn đề này và đưa ra những kết luận khá mâu thuẫn nhưng tựu chung thì tất cả vẫn chỉ còn đang trong giai đoạn "trứng nước". Nhưng có một điều mà dường như được khá nhiều người đồng ý là chơi game có thể nâng cao vài kỹ năng nhất định chẳng hạn như khả năng làm nhiều việc cùng lúc (đa tác nhiệm), nhận thức vấn đề chi tiết hơn, quan tâm chuyên sâu đến công việc cụ thể hơn, thay đổi phù hợp với hoàn cảnh và đưa ra các quyết định đúng đắn.
Vậy tại sao những game thủ lại có thể cải thiện những kỹ năng mà người thường có thể ném hàng đống tiền vào các chương trình kỹ năng mềm rồi có thể không có kết quả như mong đợi? Đây chính xác là những gì các nhà nghiên cứu từ đại học Princeton và đại học Rochester háo hức tìm hiểu, và họ nghĩ rằng cuối cùng họ đã tìm thấy câu trả lời. Chơi game hành động nhịp độ nhanh có thể cải thiện hiệu suất công việc bởi vì nó tăng cường khả năng học tập của bạn.
Daphne Bavelier, người đứng đầu chương trình nghiên cứu này, cho biết lý do là chơi trò chơi như vậy giúp não của chúng ta trở nên hiệu quả hơn trong xây dựng mô hình, hoặc bản mẫu của thế giới, cho phép chúng ta dự đoán tốt hơn những gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Các bản mẫu tốt hơn thì hiệu suất xử lý sẽ tốt hơn," cô giải thích khi đưa ra công bố khoa học này. "Và bây giờ chúng ta biết chơi game hành động thực sự thúc đẩy các kỹ năng có sẵn tốt hơn."
Nghiên cứu trên đã được công bố trong Kỷ yếu của Viện Hàn lâm Khoa học, nơi các nhà nghiên cứu đã so sánh khả năng của một game thủ và một người không chơi game trong việc thực hiện bài kiểm tra về khả năng nhận biết. Nội dung bao gồm việc xác định các hình mờ trên màn hình, đây là bài test không dễ nhưng nếu luyện tập thì nó không phải vấn đề đáng ngại. Đúng như dự đoán, game thủ tỏ ra vượt trội so với người không bao giờ tiếp xúc với game.
Để đi sâu vào nghiên cứu này hơn nữa, họ đã ghi danh một nhóm các tình nguyện viên với ít kinh nghiệm chơi game, và đào tạo họ để trở thành game thủ nghiệp dư. Một nửa số người tham gia được yêu cầu chơi 50 giờ Call of Duty 2, trong khi nửa còn lại được yêu cầu tham gia vào The Sims. Họ đã thử nghiệm những người tham gia với các bài kiểm tra thị giác trước và sau khi đào tạo, và phát hiện ra rằng những người chơi trò chơi hành động trở nên tốt hơn so với những người đã trải qua 50 giờ của họ chơi gia đình hạnh phúc ảo đáng kể.
Tiếp theo, họ so sánh khả năng học tập của người chơi game và người không chơi game. Ban đầu đội ngũ nghiên cứu khá bất ngờ về năng lực của 2 bên là như nhau. Tuy nhiên theo thời gian, các game thủ thực hiện công việc tốt hơn hơn so với những người không chơi game.
Họ phát triển các bản mẫu tốt hơn cho công việc và nhanh hơn nhiều so với những người khác. Theo Bavelier, điều này chứng tỏ một "điều kiện để tăng tốc trong quá trình học hỏi" đã xuất hiện bên trong những game thủ. Hơn nữa, khi các nhóm đã được tái kiểm tra vài tháng một lần trong năm tiếp theo, các game thủ vẫn hành động đã làm tốt hơn so với những người không chơi game, cho thấy khả năng xử lý tình huống tốt hơn của họ được giữ lại.
Bản thân việc chơi game không hề có hại, điều này đã được chứng minh. Tuy nhiên thứ gây hại nếu đi kèm việc chơi game chính là việc thiếu quan tâm tới con em của các bậc phụ huynh. Nếu có được sự theo dõi sát sao, lựa chọn game một cách hợp lý, chưa biết chừng chính những sản phẩm giải trí tương tác sẽ là liều thuốc kết nối hai thế hệ lại với nhau, một liều thuốc tràn đầy niềm vui.
Chưa hết, việc cân bằng giữa game ảo và những trò chơi vận động trong đời thực cũng là thách thức không hề nhỏ cho bất kỳ bậc cha mẹ nào.