Đối với các bạn, game có thể chỉ là một cái gì đó để giải trí sau những giờ học tập, làm việc căng thẳng. Tuy nhiên, với một số người thì game còn mang rất nhiều ý nghĩa khác, nó là một nơi mà họ có thể giao lưu kết bạn, là một thế giới ảo, là nơi mà thắm đậm tình nghĩa không khác gì đời thực.
Có rất nhiều người vốn lạ nhưng lại trở nên thân thiết không khác gì anh em ruột thịt nhờ chơi chung game. Cũng có những bạn bè thân thiết bỗng nhiên trở nên oán hận nhau cũng vì game. Nhìn chung, với những người "si game" đích thực thì nó sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến cuộc sống ngoài đời của họ.
Với nhiều người thì game không chỉ mang ý nghĩa giải trí. Gần đây, chúng tôi có nhận được bài tâm sự của một game thủ (xin được phép không nhắc tên cũng như game đang chơi), anh ta đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, hối hận sau khi chỉ vì chút tiền trong game mà phản bội anh em, phản bội niềm tin của mọi người và đau đớn hơn cả là phải từ bỏ tựa game mà mình gắn bó đam mê suốt thời gian dài.
"Phải đến gần 3 tháng rồi mình mới dám viết mấy dòng này. Cũng vì đây chỉ là game chứ chưa liên quan thực sự đến đời thực nên mình muốn chia sẻ cũng như tâm sự.
Mình có chơi một game, đó là 1 game hay, chơi từ hồi cấp 3, hồi đó vừa phải học thêm thi thoảng trốn học chơi game đấy thích phết. Ông anh hồi đó vẫn còn đang chờ việc nên cũng chơi với mình. Hai cái account, cái nào cũng ngon lành. Từ mốc level này đến mốc level khác, mốc nào 2 anh em cũng bá cả, rồi sau đó cả 2 đứa tìm đến một cái clan Việt và xin vào trong đó chơi cùng.
Trong quá trình ôn thi, thời gian chơi của mình là khá hạn chế, từ đó cũng bắt đầu cảm thấy yếu nên tạm nghỉ một thời gian. Nhưng cái lúc oái oăm nhất là khi thi tốt nghiệp thì lại là lúc mình quay lại. Nó vui, nó vui bất tận. Mình lại được quay trở về cái thời mà len lén cày game sợ bố mẹ phát hiện ăn chửi. Nó vụng trộm nhưng mình thích, anh em của clan đó cũng mời mình về, mình cũng chơi lại và cũng đạt được một số thành tích cũng như danh tiếng trong đó. Sau khi thi đỗ đại học, mình lại ngồi chơi tiếp. Bây giờ vẫn được đi học nhưng nó dư dả thời gian cộng thêm không gò bó.
Tuy nhiên, trong thời gian mình thi với chờ kết quả, những người bạn trong clan không chờ được mình, nên khi quay lại mình đã tự động ra vì cảm thấy lạc lõng. Rồi mình tìm đến một ngôi nhà mới, ở đó tuy ít người hơn so với clan cũ mà mình chơi nhưng chủ clan, phó clan và những thành phần chủ chốt trong đó lại rất quan tâm tới những người mới, đặc biệt là những thành phần trước bị hắt hủi. Hơn nữa chính vì mình bây giờ thời gian dư dả nên cũng chơi thêm một hai nhân vật, thêm vào trước đó vào lúc thời điểm ôn thi lại là lúc cày ác liệt nhất nên thứ nhất là tiền bạc dư dả, thứ hai là ranh giới chọn lựa của mình bây giờ nó rộng rãi hơn rất nhiều.
Game có một khả năng kết nối mọi người lại với nhau.
Mấy anh chị chú bác trong đấy quan tâm đến mình và mọi người, họ giúp mình, mình giúp lại, rồi mình cũng có được một chỗ đứng trong clan, cũng raid với những thành phần cộm cán trong server, có gặp những đại gia nạp $$$ vào game như uống nước, mình cũng GATO, nhưng thiết nghĩ chơi kiểu nông dân ít nạp như mình mà được như thế này thì cũng là quá tốt rồi, phải không? Ừ thì đúng, nhưng trong thân tâm mình vẫn luôn có những hờn ghen. 'Tại sao lại như vậy?'.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên tăm tối từ khi mình có được chỗ đứng đó. Vì mình chơi tốt, lại biết cách đấu đôi, nên có một số người + chủ clan nhờ mình đánh hộ. Mình sẵn lòng, tiền bạc dư dả, vào chơi hộ đánh 1, 2 ván giúp có làm sao đâu nhỉ. Quả thật lúc đó trong tay mình phải có đến hơn 10, 20 tài khoản của những người nhờ vả, nhưng mình vẫn chưa có ý định gì đen tối cả.
Chơi cứ chơi, ai nhờ mình giúp, tiền ai muốn mượn mình vẫn cho mượn, căn bản là họ thừa sức trả nhưng hiện giờ chưa có nên mình cũng không ngần ngại cho mượn, trong clan mà, anh em với nhau thì để làm cái rứa? Thế rồi mình giúp, giúp mãi cho đển một hôm. Tự nghĩ, giúp nhiều thế này mà bản thân mày vẫn chưa được đãi ơn đúng mức, làm gì đi chứ? Và đây, chính lúc này, mình đã vứt đi bản thân. Mình đã vì một cảm giác bốc đồng nhất thời mà làm liều, mình lấy đồ của một tài khoản, cũng chưa nhiều đến mức phải bỏ tài khoản nhưng cũng không ít để mà làm ngơ.
Mình lấy vì mình nghĩ mình xứng đáng được nhận chúng. Chậc, nghĩ cũng là ngu, Chủ tài khoản lúc đó chưa biết gì cũng chưa biết ai lấy do có nhiều người chơi cùng, mình cũng chối bay, mồm xoen xoét "chắc là do keylog hay hack". Mọi thứ vẫn trôi qua, mình cũng chỉ có 1 vụ đó rồi dừng. Update mới, mải quá nên cũng quên không lo lắng gì, và vào một ngày đẹp trời, sau khi mình vừa giúp một đội mới chơi một trận raid lớn thi tài khoản mình mình bị khóa.
Rất nhiều game có giá trị quy đổi tiền mặt cao, để rồi dẫn đến hệ lụy của nó.
Sốc! Nhưng thời gian sau đó với mình thực sự thảm hại. Mình phải nói dối do lợi dụng bug trong game bị GM phát hiện nên bị ban, nhưng cũng có một số người biết được do mình ăn trộm ăn cắp, khi report lên xem lịch sử giao dịch thì bị phát hiện, từ đó ban luôn cái tài khoản. Mình cắt mọi quan hệ với những anh em trong clan, tự nhủ bản thân tập trung vào học, bỏ game đi. Nhưng cái mỉa mai là chính vì game đó mà mình đỗ Đại Học, mà mình có cái động lực. Gần ba tháng trôi qua, mình cũng tự lừa bản thân, chơi những trò khác cho khuây khỏa, nhưng sau đó, mình lại cảm thấy bứt rứt, tại sao lại như vậy? Nếu hôm đó mình không làm như vậy, thì bây giờ vẫn được chơi với anh em rồi.
Hiện giờ ngồi đánh mấy dòng này mà mình chỉ muốn có được cơ hội thứ 2. Được quay lại, tài khoản không bị khóa, được chơi, được vui, được cười, được giận, mà không phải hờn tủi căm ghét. Lỗi của mình, mình nhận. Và chắc chỉ có mình giờ đang bị dằn vặt. Mình thực sự muốn xin lỗi họ. Nhưng mình cũng sợ phải đối diện với sự thật. Mình muốn xin lỗi họ, thật đấy, vì trước đó mình cũng đã tích trữ được một lượng tiền khá lớn, lớn hơn so với cái chỗ mà mình nổi hứng đi ăn cướp, để trả cho chủ tài khoản ấy, nhưng giờ đã quá muộn. Mình thi thoảng cũng down lại game để vào cái tài khoản của ông anh cũ, để nhìn, để mà tiếc, để phiền muội.
Rồi xem danh sách các clan, và thấy cái clan đấy vẫn còn, đông là đằng khác. Mình nhớ. Nhưng cũng không muốn nhớ. Nhớ những lúc thức khuya đi raid, nhớ những lúc event cả một đống liên minh cùng chui vào, cả người Việt lẫn nước ngoài, làm cho cái kênh chat trở nên loạn, nhưng mình thích cái loạn đấy. Lỗi của mình, mình chịu. Và giờ cho mình xin lỗi, mặc dù sẽ có người nhận ra mình là ai, sẽ chửi rủa mình, nhưng mình xin nhận, vì mình là một thằng bạn không ra gì cả".