Tôi năm nay 20 tuổi, dáng người nhỏ thó, chẳng sầu chẳng vui, tâm trang lưng chừng. Ngoài học tập, chơi game là thú vui tiêu khiển chẳng thể tách rồi những tháng ngày bận rộn với nhịp sống ào ạt ở đất Sài Gòn.
Với người trưởng thành, chơi game với họ chỉ dừng ở mức giải trí thông thường, ít ai xem đó là đam mê để hóa thành sự nghiệp trong đời, khi mà xã hội Việt Nam vẫn còn suy nghĩ “đắng lòng” với game thủ. Cũng do lúc này, họ đặt gia đình lên đầu, sự nghiệp tiếp theo, tình yêu kế tiếp, và game chỉ là kép phụ trong cuộc sống thường nhật của họ.
Với bọn con nít, chơi game với nó chỉ dừng ở mức thèm. Thèm chơi để bớt học, thèm rãnh rỗi để bớt nghĩ suy, thèm ngông nghênh để giảm tự ti, và cũng đơn giản thèm cảm giác hả hê trở thành số hai chẳng ai số một trong thế giới ảo.
Còn với tôi, chơi game nó lưng chừng lắm, vừa là người trưởng thành, khi thì là con nít. Chẳng hiểu vì sao chơi game, nhưng thi thoảng là biết lý do đến với game là gì, cũng dạng như không tên nhưng biết nó không có tên.
Mỗi khi lê lết ra quán café, nhưng chẳng kêu café vì sợ bị nổi mụn bọc, sợ, nhưng mà tối nào cũng thức đến tận ba bốn giờ sáng hôm sau vì chơi game và lướt facebook. Rồi nhanh nhẩu gọi ly hột é để nhai nhấp nhấp cho sướng cái miệng, nhanh chóng gõ lộp cộp bàn phím để vào cái game online mà mình ưa thích. Ưu vì nó chơi dễ, thích vì nó đông người chơi.
Game thủ là vậy, phức tạp nội tâm nhưng đơn giản cách sống.
Nhìn quanh quất cũng nhiều cảnh đẹp, nhiều người xinh, đâu đâu cũng dễ thương nếu
chầm chậm nhìn kỹ để thưởng thức nét đẹp cuộc sống hiện thực. Nhưng chỉ liếc qua, rồi đưa cặp mắt cùng những ngón tay bận rộn châu đầu với màn hình laptop, quơ quơ cái tay cầm ly hột é đưa vào miệng nhai chóp chép như cắn hột dưa.
Tuổi 20 chẳng có gì trong tay ngoài khát khao khẳng định bản thân, cũng chẳng cố định tình yêu cho một ai đó hoàn toàn tin tưởng cả, và thi thoảng cũng dợn sóng hoài nghi vào khả năng của bản thân khi ngập ngụa chữ đời, chuyện tiền, câu hiếu đạo.
Game làm tôi biến hóa, rồi lẫn lộn với nhiêu tính cách con người khác nhau.
Có lúc, tôi cơ đơn đến tuyệt vọng mỗi khi thèm thuồng ai đó yêu mình, hay mình được yêu ai đó cho biết "mùi người", và vị ngọt ngào lẫn chanh chua, dẻo quẹo, sến súa, xuẩn ngốc trong tình yêu.
Có khi, mất cân bằng cuộc sống, chới với lửng lơ với những vất vít ảo ảnh khiến cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái cô đơn đến lạnh cảm. Phải bám, rồi víu, để níu kéo sự quan tâm từ những con người xa lạ trong thế giới facebook, cuộc sống online, đời sống ảo ảnh qua từng ngày.
Có lần, bình thản với nỗi đau người khác nhưng trong lòng thì chẳng hề vui sướng gì, có lẽ quá vô cảm đến vô tâm trong game làm tôi chai sạn cảm xúc để bộc lộ ra khó vậy sao? Rồi trù trừ để rồi lảng tránh sự đời ngoài kia, chỉ muốn thừ người một mình, một máy, môt facebook, một trò chơi như đã thành thói quen.
Có lẽ, bản ngã của game thủ, là việc khóc bằng nụ cười, và tìm niềm vui trong nước mắt. Khó hiểu, nghịch cảnh, nội tâm luôn là cảm nhận của tuôi đôi mươi sóng sánh cảm xúc lẫn suy nghĩ mông lung, như tôi, như một game thủ tuổi 20.
Có chuyện, thì buồn, thì vui, thì chạnh long, thì bối rồi, thì blah blah chẳng biết chuyện gì nhưng vẫn cứ diễn rồi tả cho đúng bản chất con người. Game thủ bộc tả cảm xúc, thần thái qua hình ảnh trong game là chủ yếu, cũng vì thế, khi có chuyện gì trong cuộc sống hiện thực thì hay quạu quọ đến đơ đơ cái mặt chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, thực sự phản ứng chạm chập lắm, cảm thấy vậy. Nên khi bộc tả cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố được nhiêu thì gắng nặn ra cho hết cỡ.
Khi tôi 20, đã là game thủ, luôn hoang mang trong cuộc đời, hoang sơ trong tình yêu, hoang hoải trong trò chơi mà mình đang trải nghiệm.
Nhưng cũng có game, 20 tuổi cảm thấy già giơ hơn rất nhiều. Thấy bản thân còn non nớt mỗi lần háo thắng trong game, thấy khánh kiệt cảm xúc vì ham mê quá xá trong trò chơi mới, thấy ít bạn nhiều bè nhưng chơi game lại vô vàn huynh đệ trước lạ sau quen, thấy cả thế ảo mơ mơ màng màng mà nghẹn lòng ngoài đời quá chi thực tế. Thấy nhiều cái chưa thấy, ngẫm nhiều việc chưa nghiệm, biết nhiều thứ chưa hiểu, cũng từ game, mà game thủ 20 như tôi đã biết sự lông bông là như thế nào.
>> Yêu game thủ thực sự là rất khó