Game online - Câu chuyện của "Sĩ" và "Yêu"

Vĩnh Hậu  | 04/08/2011 12:05 AM

Bên lề dòng chảy vô tận của game, có những câu chuyện buồn đọng lại...

Game online, xét cho cùng, nó luôn là một phần của cuộc sống mạng, một công cụ giải trí cho những người đã mệt mỏi trong cuộc sống, muốn tìm một nơi thư giãn.
 
Tuy nhiên, dần dần, nó càng ngày càng xa rời giá trị đó, tạo lập nên cuộc sống của riêng mình. Không còn như những game offline đặt giá trị thưởng thức lên trên hết, game online gần như đã tạo nền móng bằng sự ganh đua giữa người chơi với nhau.
 
 
Giữa cuộc ganh đua không ngừng nghỉ đó, đôi khi trơ trọi lại những số phận buồn tê tái, đôi khi là những giọt nước mắt lăn dài trên má. Sự vui vẻ trong game có lúc đã chuyển thành sự thèm thuồng, và tuyệt vọng. Bạn có thể tự hỏi về điều tôi nói. Vậy, hãy bớt chút thời gian đọc hai câu chuyện mà tôi kể dưới đây, để ngẫm nghĩ về những gì game online mang lại.
 
Ham muốn
 
Câu chuyện thứ nhất bắt nguồn từ một cậu công tử nhà giàu. Cậu sinh ra tại một miền quê không hẳn là nghèo, nhưng cũng không khó khăn gì cho lắm. Cái mà miền quê đó sở hữu, lại là thứ mà những người thành phố thèm thuồng: gỗ quý. Và từ đó, nhà cậu dần dần giàu lên sau nhiều năm, kể từ khi cậu sinh ra đến lúc vào đại học. Vậy nên, cậu học tại thành phố, trong một căn hộ riêng thoải mái lo sự nghiệp tương lai.
 
Và như những con người mà người ta quy vào loại trọc phú, cậu không nghĩ nhiều đến tương lai, mà cái cậu thích là game online. Cậu ham mê game từ thuở chúng còn là những món điện tử 4 nút, cho đến khi MU mày mò vào Việt Nam, cậu đã là một trong những người vọc game đầu tiên.
 
 
Thế nhưng, với cậu game online không hẳn là một món đam mê sống chết, nó chỉ là một thứ để cậu thỏa mãn cái tôi của mình. Cậu không đủ thông minh, không đủ bản lĩnh để nắm một nhân vật cho tốt. Cái cậu có, là tiền, rất nhiều tiền, đủ để bù vào sự “thiếu hụt” về cái gọi là kĩ năng chơi, mà những người trong thế giới ảo thường hay gọi nôm na là “não ngắn”.
 
Cậu bỏ tiền ra mua đồ cho nhân vật của mình, cậu thuê một người quen biết trên mạng cày cho cậu. Cậu hãnh diện khi thấy mình được trầm trồ gọi bằng cái từ danh giá: “VIP”. Cậu gần như là “trùm” server, khoác trên người bộ đồ hàng cực hiếm, lập hẳn một bang hội, ngày ngày kéo nhau đi khiêu chiến khắp nơi.
 
Dĩ nhiên, ngông cuồng háo thắng không thể mua vào mình sự ngưỡng mộ. Khối kẻ ghét bỏ cái hạng ỷ mình mạnh đi chém giết người khác khắp nơi. Và thêm vào đó, cái tin cậu chỉ là một tên “óc ngắn tiền nhiều, tứ chi phát triển đầu óc đơn giản” cũng được đồn đại khắp nơi. Trong một cuộc offline, một nhân vật máu mặt khác trong game đã thách cậu “PK tay đôi, ai thua thì del acc”.
 
 
“Anh hùng” nào ngán kẻ ngang tàng! Máu nóng nổi lên, cậu cũng xông vào đấu. Và kết quả thì cậu thua cúp đuôi. Nói lời phải giữ lời. Cậu xóa thẳng nhân vật với rất nhiều tiền bạc đổ vào đó. Tiền thì cậu có tiếc đâu, vì cậu đã bao giờ đổ mồ hôi để kiếm tiền.
 
Cậu muối mặt, đành bỏ qua game khác chơi lại, để làm đại gia. Cậu không hề biết rằng đi cùng với cái nhân vật cậu vừa xóa là công sức và cả những thứ còn hơn thế, của một người khác.
 
Yêu
 
Câu chuyện thứ hai cũng bắt nguồn từ chính câu chuyện đầu. Câu chuyện bắt đầu từ một cô bé 18 tuổi. Cô bé lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc lắm, và từ cái gia đình không may mắn ấy, cô bé như được chỉ sẵn con đường để đến với game online.
 
Nghỉ học, sau quãng thời gian phụ mẹ bán hàng kiếm sống là những đêm ngồi bên máy tính chơi game. Cô bé không có tiền mua máy nên lâu lâu lại phải “nhón” một ít tiền bán hàng của mẹ để ra hàng nét ngồi. Biết làm vậy là không tốt, nhưng tuổi mới lớn của cô bé không đủ bản lĩnh để níu mình lại trước một thế giới game quá ảo diệu, đẹp đẽ.
 
 
Cô bé không chơi Audition để kiếm “ox” như những đứa con gái khác. Cô bé đen, xấu, lùn, nên cô hiểu là cũng chả ai muốn gần mình. Mọi thứ mà cô bé muốn, chỉ là đắm mình vào game, nơi mà dù cho xấu thế nào, cô cũng có thể trở thành thiên nga. Nơi đó, cô có thể làm mọi điều mình muốn.
 
Và cũng từ những năm tháng cày game ấy, cô bé sở hữu cho mình một kiến thức về game online quá lớn, đủ để nhiều anh chàng gamer phải cúi mình xấu hổ. Số phận run rủi cho cô bé gặp cậu ấm con đại gia kia, và số phận gắn cô bé với tài khoản của cậu chàng, gắn với những chuỗi ngày ngồi lì bên máy, và bên nhân vật ảo của mình.
 
Gặp nhau, cô bé biết cậu ấm quá thất vọng trước diện mạo của cô. Trong mắt cậu ấm, cô bé chỉ là một đứa cày thuê không hơn không kém. Và bao nhiêu ý định tặng ngọc ngà châu báu cho “nàng” đều dẹp hết, cậu ấm ném laptop cho cô bé với lời nói: “Giữ lấy mà xài rồi cày cho anh luôn”.
 
 
Cô bé biết, cô bé hiểu thân phận mình, và dù trong cô nhói lên những nỗi đau quá lớn của một đứa con gái xấu xí, cô bé giành hết tình cảm cho nhân vật ảo, dù không phải của mình. Gần 2 năm trời cày thuê, không một ngày nào không game, dường như cô bé đã yêu mất nhân vật ảo, còn hơn cả cô yêu game. Yêu là yêu sống yêu chết, yêu cuồng dại, yêu đắm đuối. Không muốn thua một trận nào, không muốn danh tiếng đứa con của mình sụt giảm.
 
Vào cái ngày định mệnh mà cậu ấm del acc, cô nhận được một lời nhắn nhỏ: “Anh xóa con game rồi, anh qua game khác chơi, em cứ giữ cái lap, anh trả công em đó”. Và rồi im lặng. Ngày đó mưa nhiều, nước mắt cô bé cũng rơi nhiều như vương phi mất chồng nơi chiến trận.
 
Thế đấy, ai nói rằng game online chỉ mang lại sự thư giãn mà không có đau đớn, tủi hổ?
Xem thêm:

game online