Chương 3: Đấu sức không lại thì đấu trí
Lại nói đến chuyện Củ Hành Tươi một mình đối diện với cao thủ Thiếu Lâm Giác Khoan. Tiếng là mang trong người trọng trách, kỳ thực gã rất chi là mơ hồ về việc mình sẽ đối diện với những thử thách gì, với ai, hay ở đâu… Nhưng thốt nhiên gã không cảm thấy sợ hãi. Các chi tiết lạ lẫm liên tiếp xuất hiện khiến cuộc đời bình an vô bổ của gã đảo lộn tùng phèo, hóa ra lại là thứ men say kích thích ghê gớm.
Gã hít một hơi dài, điềm tĩnh ngồi bệt xuống đất, chếch về phía trái Giác Khoan, vừa đủ tầm để quan sát được nhất cử nhất động của vị cao thủ này, vừa đủ xa để… co giò chạy khi cần thiết. Giác Khoan vẫn nhắm nghiền mắt, tĩnh tọa. Củ Hành Tươi cũng tỏ vẻ điềm tĩnh, lờ Giác Khoan đi. Gã thong thả moi trong người ra một bọc đồ ăn thơm phức. Củ Hành Tươi vốn là người lo xa, trước khi rời khỏi tửu lâu ở Quy Vân Trấn, gã đã kịp khoắng một ít mồi nhậu trên bàn Trần Thiên Hưng.
Chậm rãi một cách đầy chủ ý, Củ Hành Tươi bày biện món ăn ra, trải rất lớp lang trên tấm vải bố mà gã thường quấn quanh người. Rồi xong, gã ngồi thừ người nhìn, cứ chăm chăm nhìn, làm như từ lúc cha sanh mẹ đẻ, gã mới lần đầu tiên thấy mấy cái bánh bao và hai miếng đùi gà trước mắt vậy. Rồi cũng đầy chủ ý, Củ Hành Tươi hắng giọng, thở dài thườn thượt.
Giác Khoan đang tĩnh tọa, thực chất không bỏ sót chi tiết nào của màn kịch vụng về mà Củ Hành Tươi đang cố diễn. Giác Khoan cũng đang đói và mệt. Ba ngày ba đêm liên tiếp truy theo dấu vết Ngọc Như Hồng, Giác Khoan hao tổn nguyên khí khá nhiều. Đến được Thánh Cổ Cầm Đài, Giác Khoan mới dám ngồi vận công điều tức.
Chợt, Giác Khoan mở mắt, nhìn thẳng Củ Hành Tươi, hỏi nhẹ nhàng:
-Thực ra, ngươi muốn gì?
Củ Hành Tươi chộp ngay lấy cơ hội, đáp:
-Ta muốn mời ngươi mấy cái bánh bao…
Giữa chốn lộng gió trên đỉnh núi lạnh, ánh tà dương cuối ngày đang loang dần xuống hoang tích Thánh Cổ Cầm Đài. Và cuộc đấu trí mà Củ Hành Tươi cố bày biện bắt đầu diễn ra bằng một cái cách chẳng giống ai.
-Ta không muốn nhận không từ ai món gì. Ta sẽ mua mấy cái bánh bao của ngươi.
-Ta muốn mời ngươi chứ chẳng muốn bán.
-Ngươi không bán, ta sẽ ép ngươi bán. Một chưởng của ta thôi là người về thành dưỡng sức nhé.
Củ Hành Tươi làm mặt tỉnh như không:
-Thế thì ngươi cũng chả mua được món gì từ người chết đâu.
Cả hai lại tiếp tục im lặng. Gió tiếp tục thổi. Đùi gà tiếp tục thơm. Bánh bao tiếp tục trắng và bụng của Giác Khoan tiếp tục sôi ùng ục… Bất giác, vị cao thủ Thiếu Lâm mỉa cười hòa hoãn:
-Vậy thì ta chuyến này không có dịp ăn bánh bao rồi.
Củ Hành Tươi điên tiết lắm, thầm nghĩ “Mịa, đói mà còn chảnh”. Nhưng bên ngoài, gã vẫn phớt tỉnh ăng lê, cũng cười hòa hoãn không kém:
- Nếu ngươi không muốn mua, cũng không muốn cướp, thì ngươi chuyến này vẫn có thể được ăn bánh bao. Đơn giản là nếu người thắng được ta, ta cam tâm tình nguyện bán cho ngươi mấy cái bánh bao với giá… 0 lượng. Coi như ngươi vẫn mua, mà ta vẫn bán?
-Người muốn động thủ? – Giác Khoan trợn mắt
-Không không, ta muốn chơi cá độ, ta chẳng thể đánh lại ngươi – Củ Hành Tươi hốt hoảng xua tay.
-Ta là người tu hành, nhất định không dính tới mấy trò cá độ
-Vậy mình chơi đố vui có thưởng đi, kiểu như là gameshow kiến thức thôi.
Giác Khoan chợt thấy khoan khoái trong lòng, thầm nghĩ “Tiểu tử, người chết chắc rồi”. Giác Khoan từ lúc còn đi học đã nổi tiếng thông minh. Bạn bè cùng lớp càng trêu chọc cái đầu trọc, thì Giác Khoan càng cố học. Đến lúc trưởng thành, đầu nhập Thiếu Lâm 9K, Giác Khoan như lạc vào một thư viện khổng lồ, càng ra sức đọc sách, trên thông thiên văn, dưới làu địa lý. Có thể nói, Giác Khoan là một kho từ điển sống, không chuyện gì trên thiên hạ mà Giác Khoan không biết hoặc chưa từng đọc đến. Nên khi nghe Củ Hành Tươi khích tướng, biết đó có thể là một cái bẫy, nhưng Giác Khoan tự tin mình chẳng thể thua được gã thợ rèn đen nhẻm trước mặt, nhất là ở thể thức thi đấu “khoe tài kiến thức, đọ sức chém gió”.
- Bắt đầu đi, đừng nhiều lời – Giác Khoan tự tin hất mặt lên trời đáp.
Củ Hành Tươi lên tiếng giảng giải luật chơi của trò chơi mà gã đặt tên là “Đuổi hình Bắt chữ”. Đại khái là từ một hình vẽ, người chơi phải tìm được mối liên hệ với một danh từ, động từ, tính từ nào đó. Dĩ nhiên là đáp án phải hợp lý, chứ đánh đố quá thì có mà… vỡ mồm.
Củ Hành Tươi vẽ nguệch ngoạc trên nền đất một đống lửa đang cháy hừng hực. Bên trên đống lửa treo lủng lẳng một cà mên nhôm đang sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút. Hình vẽ xấu quắc, nhưng đại khái nhìn vào cũng hiểu được. Giác Khoan ngẫm nghĩ một chốc, rồi đưa ra hàng loạt đáp án: nấu cơm, nước sôi, hỏa lò; sưởi ấm, đói bụng… mà cái nào cũng thấy Củ Hành Tươi lắc đầu nguầy nguậy. Suốt hai canh giờ, đã đói lại càng đói, Giác Khoan vò đầu bứt tóc mãi (còn tóc đâu mà bứt), rốt cuộc cũng không tìm ra đáp án.
Giác Khoan giận lắm, hét lớn: “Ta chịu thua, người giải thích đi. Nếu không hợp lý thì đừng trách ta ra tay độc ác”. Củ Hành Tươi thủng thằng: “Có thấy lửa cháy to không, hơi nước bốc cao không, nấu cái gì không biết nhưng chắc chắn là chín rồi đấy. Cà mên này gọi nôm na là cái ca. Cái ca bị nấu chín đích thị là chín ca rồi. 9K là cái game mà ta với ngươi đang chơi đấy”.
Giác Khoan ngẩn người một chốc, bỗng vỗ đùi cái bép, nhoáng cái đã mất dạng, chỉ còn gửi lại một tiếng cười lớn vang vọng từ chân núi ”Tiểu tử, ngươi khá lắm”. Thật là có khí độ của một cao thủ, thua là nhận thua, chả đổ thừa…
Muốn biết chuyến phiêu lưu tiếp theo của Củ Hành Tươi sẽ như thế nào, tiếp tục thâm nhập vào thế giới 9K Truyền Kỳ http://9k.com.vn/index.html để tìm hiểu.
>> 9K Ngoại Truyện: Củ Hành Tươi phiêu lưu kí (Phần 2)