Với nhiều người, chuyện game và gái luôn là vấn đề đau đầu khi mà cô gái của họ bắt họ phải lựa chọn giữa tình yêu và đam mê. Nhưng với tôi, không biết là may mắn hay là xui xẻo mà cả gái và game được hòa chung làm một.
Khoảng thời gian đó tôi buồn lắm, buồn chuyện học hành, gia đình, bạn bè. Tôi buông mình vào game, vào cuộc vui thâu đêm thuốt sáng. Ngay cả bạn gái tôi cũng phải thở dài vì không quản lí được. Chơi game suốt đêm, ngày thì nghỉ học. Người ốm nhom ốm nhếch, học lực sa sút, nợ môn… Đã nhiều lần cô ấy khuyên can, hết nặng đến nhẹ nhưng tôi vẫn đi, thậm chí lén lút để đi. Cho đến một ngày mệt mỏi quá, bạn gái cũng giận dỗi không nói chuyện. Tôi không đi chơi net nữa, đóng cửa ngủ suốt ngày suốt đêm, có chăng nửa đêm tỉnh dậy, ăn gói mì tôm sống, uống cốc nước lọc rồi lại đi ngủ.
Vào một buổi sáng ngày thứ 4, bạn gái tôi gõ cửa phòng trọ nơi tôi ở, dí chiếc ổ mì thịt nóng hổi vào mặt tôi rồi bảo: - Dậy đánh răng rửa mặt, rồi lấy điện thoại ra chơi cái này với em!
Tôi nhăn nhó mặt mày, lười đáp: Chơi gì mà chơi, người ta còn đang ngủ!
Em chẳng nói gì thêm, kéo tôi vào nhà vệ sinh, bôi kem, xả nước bắt tôi đánh răng bằng được. Xong xuôi em lại kéo tôi vào, cả hai mở điện thoại lên, em hì hục tải trò gì đó trên Appstore rồi đưa cho tôi.
- Đây là game Rules of survival, mới ra đó, bắn súng, mình chơi chung nha.
- Hôm nay bị sao vậy? Tự nhiên kêu chơi game mà lại là game bắn súng nữa chứ.
- Thì hôm qua em thấy mấy thằng trong lớp nó chơi với nhau, thấy hay hay nên rủ anh chơi. Sao, có chơi không để biết?
Sau bao nhiêu ngày xuyên đêm chơi game PC, mình cũng chán ngấy rồi, giờ tự nhiên thấy hứng thú với game mobile. Vả lại hiếm hoi người yêu lại chủ động rủ chơi game như thế này cho nên mình cũng ừ rồi thử vào game xem.
Vậy là cả hai hì hục mở game, tạo tài khoản và trải nghiệm những tính năng của game.
Những ngày tháng sau đó là quảng thời gian vui vẻ của tôi bên bạn gái và … game. Sáng thức dậy, bắn súng cùng người yêu tới trưa, trưa ăn xong lại bắn súng tới tối, tối lại bắn đến khuya, mệt đi ngủ. Bắn súng ở nhà chán lại lôi nhau ra quán café, trà sữa. Buồn lại bắn, vui cũng bắn. Đôi khi đi ngang chỗ nào đó, thấy người ta chơi thì tới hỏi han, rủ rê rồi kết bạn bắn chung.
Nhưng cái gì đến cũng đến, chơi game không phải lúc nào cũng suôn sẻ, sẽ có lúc gặp phải những tình huống dở khóc dở cười.
- Nhặt đồ nhanh đi, bo thu lại rồi kìa
- Có gì đâu, bo còn bự lắm, đi kiếm giảm thanh, x8 đã nè
5 years later…
- Đi được rồi em, bo còn nhỏ xíu kìa!
- Lo gì mình có xe mà, em tìm mấy bịt máu với nước đã!
1000 years later…
- Anh anh anhhhh, lái xe mau đi, em mất máu nhiều quá!
- Đã bảo đi nhanh rồi, cứ ở lại mà nhặt cho được
- Thì không có đồ sao bắn được mà không nhặt, yahhhh hết máu rồi huhu
Vừa vào đến safezone thì cả hai bị bắn tan xác, kết quả sau mười mấy phút đi loot đồ. Thế là tôi nổi cáu. Hồi trước cô ấy có vậy đâu, hồi trước chiến thuật là loot được nhiêu thì loot, cứ tìm chỗ trốn đã. Còn giờ, bất chấp bo rút máu nhiều đến đâu, thì loot cho full đồ mới bắt đầu chạy. Dẫn tới nhiều lần chết oan, chết nhảm rồi lại chửi nhau.
- Thằng đó đứng sau tảng đá í, bắn nó rồi tới cứu anh với!
- Em không thấy, thôi kệ nó đi, em chạy đã nha!!
- Nó đó kìa, bắn đi rồi cứu anh với!!
"…"
Vậy là cãi nhau vì … không cứu nhau.
Còn vài lần khác nữa, cãi nhau vì ba chuyện nhảm nhí trong game, như nhặt thính quá lâu mà chết, bị đâm xe mà chết, chết bo, chết bom ..bla bla.. Em đúng có, em sai có. Tôi đúng cũng có, tôi sai cũng có. Nhưng chẳng ai nhường nhịn ai.
Và đỉnh điểm là ngày hôm qua, tôi và em Duo. Tôi núp trong nhà, em ở ngoài nhà. Có địch đi vào nhà và tôi đã chắc chắn rằng em đã ở đó và bắn thằng địch kia. Nhưng không, tôi bị bắn chết và em thì vẫn nằm đó với câu: "Em không thấy nó". Và một phiên phán xử được mở ra để xem ai đúng ai sai. Tất nhiên người sai vẫn là tôi… nhưng đến hôm nay, lúc tôi viết ra những dòng này, em vẫn còn giận tôi.
Em là một người thông minh, em chơi game không xuất sắc nhưng lại không hề tệ chút nào. Em đưa tôi đến với game, giúp tôi giải sầu, bớt căng thẳng. Nhưng cũng vì em mà nhiều lần chúng tôi căng thẳng, suýt cả chia tay.
Tại sao? Là do tôi hay do game? Tôi nhận ra sau bao lâu suy nghĩ, có lẽ vì tôi quá nóng nảy, cố chấp và bảo thủ. Em chơi game vì tôi, mục đích chỉ để giải trí chứ không phải là thứ hạng trong game. Vậy mà tôi cứ oán trách em mỗi lần chết nhảm trong game. Có thể lỗi của em, có thể lỗi của tôi nhưng người nhận lỗi và xin lỗi phải là tôi. Tuy nhiên tôi luôn không làm vậy. Tôi biết, tôi tổn thương em nhiều lắm.
Em bảo em xóa game, không chơi nữa. Tôi cũng mạnh mồm kêu là xóa luôn đi. Nhưng tôi lại buồn, chỉ là xóa game… nhưng có thể tôi sẽ đánh mất em mãi mãi?
Anh xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều. Mình hãy tha lỗi cho nhau và làm lại tất cả nhé. Nếu muốn, mình có thể tải lại game và chỉ chơi giải trí thôi nhé.
Cảm ơn em, người mang đến cho anh những phút giây giải trí tuyệt vời!
_TrùmNúpp_
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.