Fifa online 3: Thứ hay nhất chưa chắc là thứ tuyệt vời nhất!

Ngô Sỹ Hiếu  - Theo Helino | 21/01/2018 12:00 PM

Fifa Online 3
Fifa Online 3

MMO Thể Thao

27/08/2013 NCB: EA™ NPH:

Bài dự thi của độc giả Ngô Sỹ Hiếu với tựa game Fifa online 3.

Có ai đã từng thức cả đêm để ngồi nghĩ về việc “Chơi game để làm gì” không nhỉ? Mình đã từng rồi, rất nhiều lần là đằng khác. Những đêm không ngủ được, gối đầu lên tay, suy ngẫm vấn đề tại sao mình lại chơi. Giải trí ư? Không, với một người như mình từ “giải trí” chỉ là một thứ mình dùng để lấp liếm, để trốn tránh, để phản bác lại với người khác mỗi khi họ hỏi thôi. Mình biết mình chơi để thỏa mãn đam mê, để thỏa mãn chính bản thân mình. Mình biết mình đã mất quá nhiều thứ quý giá trong cuộc đời của mình vì thứ mà người khác gọi là “điện tử” rồi.

Nhưng nếu có ai hỏi rằng mình có hối tiếc về những năm tháng ấy không. Mình có thể trả lời ngay được rằng: “Không bao giờ”. Đúng là mình đã mất quá nhiều thứ quý giá. Nhưng mình chưa bao giờ trách nó cả, mà mình trách chính bản thân mình, trách chính mình vì những năm tháng sa đọa đó. Vì cái thứ gọi là “điện tử” đó đã mang đến cho một thứ mà đáng ra bất cứ một người bình thường nào đó, hoặc bất cứ một gamer nào đó đều có.

Khời đầu từ năm lớp 2, thật nực cười khi một thằng bé 7 tuổi đã biết chơi game. Ở cái thời mà công nghệ thông tin còn chưa phát triển, điện thoại di động còn hiếm, thậm trí còn chưa xuất hiện ở thôn xóm của mình. Nó mới lắm, lạ và thú vị lắm. Ngay từ khi chạm vào bàn phím và cầm con chuột là mình đã bị cuốn ngay vào được rồi, dù chỉ là vài phút thoáng qua. Đó là lần đầu tiên mình biết đến cái máy vi tính khi được ba mẹ dẫn xuống nhà một người dì mở tiệm internet. Ngay sau sự kiện đó thôi là ngày nào mình cũng đòi ba mẹ cho xuống đó để chơi. Ban đầu còn dễ dãi, nhưng rồi hẳn mọi người chắc đã biết. Với một gia đình bình dân như bao nhà khác thì ba mẹ chắc chắn sẽ rất sợ những thứ mới, những thứ mà họ không biết. Thế nên rất nhanh thôi, mình không được xuống chơi nữa.

Nhưng đâu đơn giản như vậy, mình đã biết đến quán internet, và tất nhiên rồi mình tự đi tìm một quán ở xung quanh chỗ mình mà không mấy khó khăn. Cả năm cấp một mình lao đầu vô game như một thằng cuồng. Mình chơi rất nhiều, đi ra ngoài rất nhiều thậm trí bị ba mẹ bắt, bị đánh, bị đủ mọi cách ngăn cản của người khác và ba mẹ. Dù vậy điều đó chỉ làm mình khó chịu và càng thèm muốn được chơi thôi.

Thế rồi bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mình là vào đầu cấp 2. Khi không thể ngăn cản mình được nữa, ba mẹ đã mua cho mình một cái máy tính ở trong nhà để cho mình ở nhà, để họ có thể thấy mặt. Và đó chính là sai lầm nhất của họ, nhưng đến bây giờ mình không hề trách họ, mình không có quyền trách ba mẹ mình. Mọi lỗi lầm đều là do mình. Hiển nhiên nếu có máy tính ở nhà thì mình ở nhà chơi thôi. Mình luôn ở nhà chơi, chơi rất nhiều, dù cho nhiều lúc bị quản thúc nhưng mình vẫn chơi rất nhiều. Chơi đủ thể loại game và không như thời trẻ con mình đã bắt đầu chơi game online.

Mọi thứ đều khá mới, tuy không khác nhiều so với game offline nhưng ở đây mình có thể kết nối trực tiếp được với những người khác. Và đó chính là lúc mình bắt đầu nhận ra rằng xung quanh mình không hề có bất cứ quan hệ nào với những người xung quanh. Mình đã luôn một mình từ bao giờ vậy? Hầu hết năm cấp 1 mình dành thời gian ở quán game, năm cấp 2 thì luôn một mình ở nhà. Cuối cùng mình cũng đã để ý đến những người xung quanh, khi ra đường không hề có ai nhìn mặt mình. Ba mẹ gặp mặt chỉ để cho có, mình không hề chủ động nói chuyện cùng. Ở trường cũng vậy mình luôn lủi thủi một mình, những người xung quanh họ nhìn vào mình như một kẻ chỉ biết đến điện tử. Tôi không hề có bạn!

Fifa online 3: Thứ hay nhất chưa chắc là thứ tuyệt vời nhất! - Ảnh 1.

Bước vào năm cấp ba, khoảng thời gian đẹp nhất của đời học sinh. Nhưng tôi không hề thay đổi chút nào, có chăng giờ tôi đã biết nhìn xung quanh. Họ nhìn tôi và chỉ cười trừ cho có, bắt chuyện nhưng thật sự một thằng giao tiếp kém như tôi thì không thể giữ mạch chuyện được. Thế là thành ra một cuộc giao tiếp gượng gạo. Tôi nản lắm, lại tiếp tục đắm chìm vào game. Ngay cả trong game tôi cũng không thể giao tiếp, danh sách bạn là có nhưng gần như không hề có bất cứ cuộc nói truyện phiếm nào. Chỉ là giao dịch mua bán, xong xuôi là đường ai người ấy bước. Ở trường cũng vậy, tôi luôn một mình. Lủi thủi vác cặp lên trường và lủi thủi ra về. Những người học cùng lớp với tôi, vẫn nhìn tôi giống hệt với cách họ nhìn tôi hổi cấp hai, một kẻ chỉ biết đến điện tử. Ngay cả lũ con trai còn không bắt truyện với tôi. Tôi thảm hại làm sao.

Tôi tiếp tục chơi game, và khi cuộc chiến của Warcraft III đã đến hồi tàn cuộc, người chơi ít dần, hay những Cross Fire, Boom,... đã không thể níu kéo tôi. Tôi chuyển sang game được gọi là “Fifa online 3”. Lúc đó thật sự tôi không hiểu sao tôi lại chơi cái game này. Một thằng không biết gì đến bóng đá như tôi mà lại chơi game liên quan đến thể thao (cười). Nhưng rồi tôi đã bị hút hồn ngay lập tức, kiểu chơi mới lạ mà tôi chưa bao giờ biết đến. Cái cách điều khiển 11 cầu thủ trên sân, cái cách mà cầu thủ ghi bàn, hay đến cảm xúc của cả người chơi lẫn cầu thủ trong game khi ăn mừng bàn thằng. Tuyệt vời làm sao, mới lạ làm sao. Nhưng rồi mọi thứ cũng dần dần buông xuôi, Fifa không phải là thứ tôi có thể chơi một mình. Cảm xúc khi nâng cấp thành công một cầu thủ giá trị, cảm xúc khi mở được một cầu thủ giá trị mà không thể chia sẻ đến ai thì chơi game để làm gì? Tôi quyết định đăng bán tài khoản.

Fifa online 3: Thứ hay nhất chưa chắc là thứ tuyệt vời nhất! - Ảnh 2.

Tôi đăng bán tài khoản với một cái giá khá rẻ so với giá trị đội hình trong game. Nên rất nhanh thôi tôi được nhiều người hỏi mua, tôi yêu cầu được giao dịch trực tiếp và một người đã nhắn tin cho tôi thỏa thuận xong xuôi và hẹn địa điểm chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện.

Vào cái hôm hẹn giao dịch, tôi cố tình đến chỗ hẹn muộn gần 30 phút. Tôi rất ghét ngồi chỗ công cộng, mà lại còn phải đợi người khác, thật phiền phức. Và vào cái khoảng khắc tôi bước chân vào tiệm cafe, nhìn xung quanh để tìm bàn hẹn. Vì trước đó tôi đã nhắn tin hỏi người đó đang ngồi bàn bao nhiêu rồi. Và tôi nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đó. Đó chính là một trong những thằng con trai cùng lớp tôi hiện tại. Tôi có thể nhận ra ngay nó vì nó là cái thằng luôn nhìn về phía tôi trong giờ nghỉ mỗi tiết với đám con trai. Không cần nghĩ nhiều tôi ngay lập tức rời tiệm, ngay lập tức về nhà mà không hiểu tại sao lại làm như vậy. Nhưng tôi biết, tôi ngại, tôi sợ phải tiếp xúc với nó. Cảm giác tự ti trong tôi nó đã lớn lắm rồi, bao nhiêu năm nay tôi đã sống với nó rồi. Tôi sợ lắm.

Vào tối đó tôi không hề lên mạng, điện thoại tắt nguồn và leo lên giường ngủ từ rất sớm. Nghĩ về ngày mai lại có tiết chào cờ đầu tuần tôi chúa ghét lại đến. Tôi oải quá, và chợt nghĩ rằng thật may vì hôm nay mình không hề gặp nó. Nếu không thật sự tôi không biết giao tiếp hay đối mặt với nó như nào. Đó là những gì tôi nghĩ.

Sáng hôm sau, thật bất ngờ khi trời mưa. Khá lớn, nên tôi được nghỉ tiết chào cờ, chắc vậy. Tôi nghe loáng thoáng rằng không được nghỉ mà được chuyển xuống tiết cuối cùng. Nhưng rồi cũng được nghỉ, sau khi ở lại trực nhật xong, trời vẫn mưa, thây kệ. Tôi về nhà, bất chợt được gọi lại từ đằng sau. Đó là nó, cái thằng hôm qua mà hẹn gặp mặt tôi đó. Nó gọi tôi lại, hỏi mấy thứ đại loại như tôi rành mấy thứ điện tử, có chơi game,....tôi ậm ừ đáp lại là có. Nghe vậy nó hớn hở hẳn, hỏi vội tôi chắc có chơi Fifa online 3 chứ? Tôi hơi giật mình nhưng cũng nói là có. Nó vui hẳn, vội kêu tôi ra nhà xe nó kèm tôi đến chỗ này. Gọi là kêu chứ nó kéo lê tôi ra nhà xe, vừa kéo vừa giải thích rằng tụi nó nay có kèo đá 3vs3 với lớp khác. Nhưng một thằng trong số tụi nó vì hôm nay mưa, nên người nhà đến đón nó rồi, hiện đang thiếu một người. Tôi cũng nắm được đại khái, và tất nhiên tôi từ chối ngay lập tức. Một phần tôi rất ngại, một phần là tôi chơi rất gà, mà lại là đá 3vs3 thì còn kém nữa, chơi chỉ tổ vướng thôi. Nhưng nó gạt phắt lí do đó đi bằng một câu là không sao, tụi nó sẽ trả cả phần của tôi, và tôi chỉ cần có mặt cho đủ thôi. Tôi đành ậm ừ cho qua.

Đến quán net, tôi ngay lập tức được kéo vào chỗ ngồi, máy đã được mở và vào game sẵn. Cạnh tôi còn một thằng con trai nữa, tôi đoán chắc nó cũng cùng học chung lớp với tôi. Thây kệ, vào game rồi để ý làm gì cho mệt, tôi tập chung vào game. Đá 5 trận, kèo ăn 3, hai bên đều sử dụng tài khoản mới tạo, đều chung một đội hình mặc định là MU. Và kết quả là bọn tôi đã thua, thua 3 trận liên tiếp, và thua mang nặng lỗi của tôi. Phòng thủ lỗi, quá dễ để mất bóng, tấn công theo kiểu hời hợt, dễ đoán. Lúc ra thanh toán và trên đường về nhà, một không khí vô cùng gượng gạo và khó chịu. Không ai nói với ai câu nào, 2 bọn nó định nói cái gì đó mà lại thôi. Đến ngõ nhà tôi, họ thả tôi xuống và ai về nhà nấy.

Tôi bỏ lên phòng, và với một cảm giác vô cùng ngại. Xấu hổ vô cùng, khi được một người lạ nhờ vả một việc, mà tôi lại là nguyên nhân làm hỏng việc đó. Thật sự vô cùng ngại luôn, giờ tôi chỉ muốn ở nhà một mình và chiều nay không phải đến trường thôi. Nhưng rồi tôi vẫn đến, một điều rất lạ là một thằng như tôi, thảm hại như vậy. Mà vẫn chưa bao giờ nghĩ đến truyện bỏ học, hẳn tôi đã biết nghĩ, biết nhìn mọi việc xung quanh rằng nếu tôi mà bỏ học, tôi chỉ càng thảm hại hơn thôi. Nên tôi vẫn đi, đến lớp và ngồi vào chỗ như mọi khi. Hẳn là tôi đã nghĩ vậy, ngay khi ngồi vào chỗ, một đám con trai đi đến chỗ tôi.

Tôi không chắc là một đám hay là toàn bộ con trai trong lớp đi đến chỗ tôi nữa. Nhanh chóng một thằng mà tôi thấy nó nói rất nhiều trong giờ học đến ngồi cạnh tôi, nó khoác tay qua vai tôi nói lớn: “Nghe bảo hôm nay lớp mình thua kèo là do mày đá gà nhỉ”. Tôi nghe từng chữ và ừ một tiếng khá bé. Nó bèn vỗ mạnh vào lưng tôi, kêu nói lớn lên. Tôi hơi khó chịu, nhưng cũng làm theo lời nó. Thế là cả đám con trai nhao nhao lên rằng: “lớp mình lại có thêm một thằng tạ nữa à”, hay “nhìn nó thế tao tưởng nó phải ghê lắm chứ”, “đá với 2 thằng tạ nhất Fo3 mà lại lòi ra thêm một thằng nữa còn tạ hơn à”. Tôi phì cười ngay với câu đó, thấy vậy cả đám cười theo tôi. Và thế là suốt buổi học hôm đó cả đám con trai chiếm đóng luôn cả dãy bàn phía trước mặt giáo viên ngồi tán phét. Chủ đề hầu hết xoay quanh tôi và Fo3. Chúng tôi rất ồn ào, nhưng tuyệt nhiên đám con gái không hề xí xoáy gì đến chúng tôi, ngay cả thậm trí đó là tiết chủ nhiệm nhưng cô giáo chỉ nhắc nhở chúng tôi trật tự chứ không hề tỏ ra thái độ khó chịu nào cả. Và cuối cùng tôi đã biết tên của 2 thằng tạ nhất Fo3 là gì. Cái này họ gọi là bạn bè phải không nhỉ? Mình đã có bạn!

Fifa online 3: Thứ hay nhất chưa chắc là thứ tuyệt vời nhất! - Ảnh 3.

Rất nhiều ngay sau đó, mình đến lớp, luôn luôn được vây quanh bởi đám con trai. Nói truyện đủ thứ linh tinh trường lớp, gia đình, nhưng chủ yếu vẫn xoay quanh game. Mình đã cười nhiều hơn, tuy vẫn còn rất ngại ngùng với các giáo viên và với đám con gái. Nhưng khoảng cách giữa mình và đám con trai đã ngắn hơn rất nhiều rồi. Điển hình như là chiều nay vậy, cái thằng hẹn mua tài khoản của mình, và cũng chính là cái thằng kéo mình đi với nó đó, nó đến nhà mình, rủ mình đi chơi net.

Vẫn là quán net ngày xưa, quán net từ thời mình còn học cấp 1 vẫn còn hay đến. Thay đổi rồi, nhưng nó vẫn ở đó, vẫn vậy, vẫn là quán internet ngày xưa. Nó gợi cho mình một cảm giác gì đó. À! Đúng rồi. Nó giống mình, bản chất của nó vẫn chỉ là quán internet, nhưng nó đã thay đổi rồi. Thay đổi về cơ cấu bên trong, thay đổi về chât lượng máy tính, thay đổi cả về cách nhìn nhận của người khác đến nó. Xưa họ chỉ nhìn vào nó như một mặt tối của tiêu cực, giờ đây lối suy nghĩ đã khác. Họ đã thay đổi cách nhìn về thứ gọi là “điện tử” rồi, không chỉ còn quá tiêu cực nữa, họ đã không còn sợ những thứ mới, những thứ mà họ không biết nữa. Mình cũng vậy, bản chât của mình vẫn chỉ là một thằng học sinh cấp 3. Nhưng giờ đây mình đã thay đổi, thay đổi về cách sống, thay đổi về cả con người, thay đổi cả về cách nghĩ, cách nhìn nhận người khác. Mà mình trong “quá khứ” đã không làm được. Và mình đang có thứ mà ngày trước mình đã không có được. “Nhanh không hết máy mày ơi”. Mình cười. Cứ thay đổi đi dù chỉ một chút.

Các bạn ạ, “chơi game để làm gì?” tưởng trừng như một câu hỏi khá đơn giản. Nhưng các bạn đã bao giờ ngồi ngẫm nghĩ về nó chưa ? Mình á, mình đã từng rồi, rất nhiều lần là đằng khác. Mình chơi để thỏa mãn bản thân mình, mình chơi vì “đam mê” chứ không phải để “giải trí”. Nhưng sau tất cả, mình chơi vì mình biết trong game đang luôn có người đợi mình, có người sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi với mình. Và mình biết khi chơi, mình sẽ không còn cảm giác cô đơn nữa. Bạn có hối tiếc khi chơi không á? Không bao giờ. Mất ư? Mình mất quá nhiều thứ rồi, mình mất đi tiền bạc, mình mất đi thời gian, mình mất đi cả tuổi thơ của mình. Không hề có những kèo đá banh, không hề có những trò chơi tuổi thơ ngọt bùi. Nhưng mình không hồi tiếc. Vì chính nó đã mang đến cho mình một thứ mà lẽ ra mình phải có. Tiền bạc? Kỉ niệm? Đó chính là những người bạn. Những người bạn tuyệt vời nhất, dù nó đến rất muộn, nhưng nó chính là khoảng khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời học sinh của mình.

Fifa online 3: Thứ hay nhất chưa chắc là thứ tuyệt vời nhất! - Ảnh 4.

Càm ơn Fifa online 3 đã mang đến cho mình những cảm xúc rất tuyệt vời. Không phải là game hay nhất mình từng chơi. Nhưng trong mình thì luôn luôn là thứ tuyệt vời nhất mình từng chơi. Những cảm xúc, những kỉ niệm bạn đem đến cho mình không phải là ảo mà hoàn toàn là sự thật. Bạn đã mang cho mình món quà tuyệt vời nhất cuộc đời mình là hai chữ “Bạn Bè”.

Cảm ơn bạn, Fifa online 3!

Đây là game nhưng lại không phải là trò chơi.

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.