Tôi chơi Liên Minh Huyền Thoại vì bạn gái tôi chơi, tôi xem thi đấu chuyên nghiệp là do bạn gái tôi xem, và tôi biết đến cái tên Lee “Faker” Sang Hyoek bởi cô ấy đã say sưa kể về cậu. Tôi đến với Liên Minh ban đầu vì muốn chia sẻ sở thích với bạn gái, rồi tôi trở thành fan của cậu. Đối với một kẻ vừa chập chững biết đến thể loại MOBA như tôi, những màn trình diễn của “Tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại vĩ đại nhất thế giới” là thứ gì đó quá cao siêu, quá ảo diệu. Tôi thích cậu, còn bạn gái tôi thích Peanut, nhưng thật may lúc ấy hai người cùng thi đấu dưới màu áo của SKT T1 nên chúng tôi có thể xem các trận đấu cùng nhau.
Thành tích mà Faker có được là vô cùng khó khăn để chạm tới, highlight của cậu trên Youtube nhiều tới mức tôi không có thời gian xem hết. “Đánh bại Faker và SKT T1” trở thành mục tiêu của rất nhiều game thủ. Nhưng hành trình chinh phục đỉnh cao không phải là con đường thẳng tắp, sau thất bại vào mùa 4, một lần nữa SKT không thể giữ mãi lối chơi lấn lướt vượt trội của mình ở Chung kết thế giới 2017. Đội bắt đầu chật vật vượt qua các vòng với tỉ số vô cùng sít sao.
Người ta nói cậu là ngôi sao trong đội, những thành viên khác phải đánh xoay quanh cậu, dành mọi tài nguyên cho cậu. Nhưng điều tôi thấy lúc bấy giờ lại là một Faker hoàn toàn khác với những gì được nghe kể và được xem trước đó. Khi SKT gặp khó khăn, không ai khác, ngoài cậu, mới là người hi sinh cho team. Chuyển từ những con tướng có thể phô diễn kỹ năng cá nhân sang những lựa chọn hỗ trợ nhiều hơn cho đồng đội. Ở bất cứ đâu trên bản đồ, chỉ cần đồng đội cần, cậu sẽ có mặt. Cậu của lúc này mới chính là ngôi sao trong lòng tôi, người đã gắn bó với SKT T1 suốt 5 năm từ khi debut, chứ không phải Quỷ Vương Bất Tử mà mọi người ca tụng. Cậu đã luôn ở đó và trở thành trái tim của SKT, dù đã có đủ các danh hiệu, dù cho Marin, Bengi hay bất cứ ai rời đi.
Tôi chơi cực dở, nếu không phải nhờ bạn gái cày rank hộ thì chẳng bao giờ thoát khỏi kiếp đồng đoàn. Thế mà tôi đã tuyên bố với cô ấy rằng “Faker chơi tướng nào anh cũng chơi tướng ấy”. Điều đó tất nhiên là nói xạo rồi, vì tôi chỉ chơi được mỗi Galio, con bài cậu dùng để “gánh team” trên đôi vai Vệ Thần Khổng Lồ.
Trận chung kết, SKT để thua trắng 0 – 3 trước SSG, cậu khóc, khán giả hô vang tên cậu chứ không phải nhà vô địch. Cậu buồn, tôi cũng buồn. Rất nhiều người buồn, thậm chí là nước mắt rơi theo. Khoảnh khắc cậu quay đầu lúc nghe tên mình chừng như muốn làm gì đó, cuối cùng lại không thể đối mặt mà đi vào phòng chờ khiến tim tôi thắt lại. Nhưng, bạn gái tôi nói “Lẽ ra anh phải vui mới phải”. Cô ấy cuộn tròn mình trên ghế như một chú mèo và giải thích “Vì Faker có thể cho người hâm mộ biết cảm xúc của mình”. Đúng vậy, cậu đứng trên đỉnh cao khi còn rất trẻ. Sau lần đăng quang ngôi vô địch lần đầu năm 2013, kể cả ở những trận đấu quan trọng, dù là thắng hay thua, gương mặt cậu ít khi biểu lộ cảm xúc. Nhưng tôi và hầu hết mọi người lại chỉ quan tâm đến chiến thắng mà quên đi mất cái điều hiển hiện rõ ràng như thế.
Ngày hôm đó, cậu đã khóc. Những dồn nén bấy lâu vỡ òa. Cuối cùng thì cậu đã trút bỏ được tất cả. Tôi vui vì sau lần vấp ngã này, cậu sẽ có “quyền được thua”.
Người hâm mộ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, điều đó vừa là động lực, vừa là áp lực khiến cậu không cho phép chính mình phạm sai lầm. Họ chỉ trích cậu mà quên đi những nỗ lực phía sau, và rằng chàng trai đó mới hai mươi mốt tuổi. Vậy nên, dù phong độ cậu có giảm sút hay có những lần thi đấu không tốt, hãy để đồng đội chia sẻ bớt gánh nặng.
Tôi đã bước vào tuổi trưởng thành để chẳng ham vui mà chơi Liên Minh nữa, nhưng tôi sẽ vẫn là fan của cậu, vẫn theo dõi bước đường sự nghiệp của cậu. Vì chính con người cậu chứ không phải vinh quang mà cậu đã có.
Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.
Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.
Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.