Tâm sự game thủ: Tôi chơi game chỉ vì thương cha mẹ

Lâm Nguyễn  - Theo Trí Thức Trẻ | 24/07/2015 06:00 PM

Trong ánh mắt nhiều game thủ, game là một trò vô bổ nhưng với người khác, đôi khi game lại là một liều thuốc tinh thần vô cùng đặc biệt.

Chuyên mục Tâm Sự Game Thủ luôn đem đến cho người đọc những quan điểm cá nhân, những câu chuyện buồn vui, hài hước dí dỏm về tất cả những yếu tố có liên quan giới game thủ Việt. Hôm nay, chúng ta đến với anh chàng Lamht****@gmail.com về cuộc sống của một người đã vượt qua mọi áp lực bằng những giây phút ở quán net.

http://photoservice.gamesao.vn/Resources/Upload/Images/News/1a7cda24-bfdf-4c95-b42f-4b57aba01399.jpg

Tôi tên Lâm, năm nay 21 tuổi, hiện tại đang là sinh viên của một trường đại học top trung bình khá của Hà Nội. Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ cho các bạn về cuộc sống của tôi, cuộc sống của một người dùng game để làm sức bật vượt lên trong cuộc sống.

Tôi yêu game từ nhỏ, từ những trò chơi điện tử 4 nút như Contra, Mario, Jarkaj,…, sau đó là các thể loại trò chơi điện tử đĩa, PC, PS,…Vì gắn bó với game trong thời gian rất dài nên tôi thực sự yêu nó dù chỉ chơi với thời lượng nhất định.

http://nintendoeverything.com/wp-content/uploads/contra.png

Tôi gắn bó với game từ ấy (Minh họa).

Gia đình tôi là một gia đình khá giả hồi còn bé. Cũng bởi thiếu cân đối trong chi tiêu, mua những đồ dùng đắt tiền như Tivi, Đài, Loa, Xe máy thời 9x nên gia đình tôi thường không để dư quá nhiều trong nhà. Lớn lên, công ty gần nhà tôi sa sút, cuộc sống trở nên khó khăn trong khi những người bạn của tôi được đền bù đất, họ phất lên trông thấy.

Thời tôi lớp 6, gia đình tôi gặp cảnh khó khăn về kinh tế trong khi bạn bè giàu lên trông thấy. Lúc đó, một anh trong xóm bắt đầu đưa tôi tới những trò như Half-life, Đế Chế và sau đó là Gunbound. Bước vào những năm cấp 2, tôi học lọt vào top trường và ganh đua với con của cô giáo chủ nhiệm. Mọi chuyện bắt đầu từ đây.

http://i.ytimg.com/vi/LpEjwagk__8/maxresdefault.jpg

Tôi bắt đầu biết tới PC Game (Minh họa).

Cô giáo chủ nhiệm trù ẻo, tìm mọi cách để ngăn cản bạn bè chơi với tôi như bảo với phụ huynh rằng: “Thằng này chơi game nhiều, đừng cho con nhà chị chơi với nó”. Chuyện cách đây chục năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ y nguyên ngày ấy, ngày tôi bị cô lập, không biết chơi với ai. Và game là thứ duy nhất làm bạn với tôi hồi đó.

Chơi game là bị xa lánh - Logic của phụ huynh và cô giáo (Minh họa).

Chơi game là bị xa lánh - Logic của phụ huynh và cô giáo (Minh họa).

Về gia đình, do kinh tế sa sút, bố mẹ chỉ cố gắng làm ăn để thoát khỏi khoảng thời gian khó khăn, không để ý mấy đến việc tôi bị xa lánh, hắt hủi và thường mắng mỏ tôi những khi tôi đi chơi game. Không thể trách bố mẹ bởi bố mẹ đâu có biết chuyện gì đang xảy ra với con mình? Với một đứa trẻ lớp 6, lớp 7, chuyện ảnh hưởng đến tinh thần, tâm hồn cực kì nguy hiểm, ảnh hưởng sâu sắc đến những suy nghĩ của chúng. Và những giờ nghỉ giải lao, tôi chỉ nhìn các bạn chơi “Keo”, rượt đuổi, đá cầu qua khung cửa sổ, thậm chí có khi còn khóc một mình.

Vì phất lên trông thấy nhờ đền bù đất, bạn bè tôi bắt đầu biết đến các cuộc chơi bời. Từ ăn mặc, diện đẹp, họ biết hưởng thụ, đua đòi sành điệu, điện thoại, xe đẹp, rủ rê Karaoke sớm tối. Nhìn họ có điều kiện, tôi cũng buồn bã và chỉ bước vào quán net. Tại sao tôi bước vào quán net ư? Với 10k, tôi có thể chơi một buổi chiều, thay vì đua đòi những thứ xa xỉ như bạn bè.

http://nld2.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2010/08/26/1-Tiem-Net.jpg

Chỉ cần 10k là đủ một buổi chiều.

Chắc hẳn ở đây sẽ có nhiều bạn sẽ nói rằng bao nhiêu việc sao không đi làm có phải không, việc gì cứ phải chơi game? Tóm lại, với một đứa trẻ lớp 7 bị tổn thương về tinh thần, một thân một mình, không biết tâm sự với ai (Nói cha mẹ cũng không tin) thì làm việc gì, chưa kể đồng ruộng đồi nương cũng chẳng có.

Thời gian dần trôi, tôi gần như bị cô lập với mọi thứ xung quanh, chỉ làm bạn với game, làm bạn với những anh em cùng xóm chơi game cùng mỗi chiều và cả bác chủ quán net nữa. Cũng bởi vậy, tôi không quá tiêu hao nhiều tiền của cha mẹ trong khi bạn bè hạch sách, đua đòi khiến phụ huynh họ cũng phải phiền lòng. Những anh chàng lớn lên trong môi trường quê mới nổi chắc hiểu rõ môi trường này nhất.

http://images.tienphong.vn/Uploaded/baogiay001/2015_01_06/game_YSHG.jpg

Làm bạn với game cũng đâu có tệ? (Minh họa).

Lên lớp 9, bố mẹ tôi phải vào miền Nam lập nghiệp, tôi ở với ông bà. Nhiều khi có tâm sự, có phiền muộn mà chẳng nói được với ai, tôi đành ôm chúng cùng game, cùng những thứ gắn liền với tuổi thơ. Khi chơi game, tôi gần như quên hết mọi thứ, không phải suy nghĩ quá nhiều, không còn phiền muộn trong cuộc sống nữa.

Ai nói tôi nghiện game cũng được nhưng tôi thấy mình thật sự yêu thích nó dù chỉ chơi 3-4h/ngày mà thôi. Bước vào cấp 3, cuộc sống của tôi cũng khá hơn, quen được những người bạn mới, thoát khỏi sự trù ẻo của cô giáo chủ nhiệm. Tôi cũng bắt đầu biết suy nghĩ, sống có trách nhiệm hơn, biết quan tâm đến chuyện học hành, giao lưu với các bạn trong khối học. Cha mẹ cũng trở về, tôi kể cho gia đình nghe về chuyện ngày xưa, chuyện bị trù dập như thế nào. Rồi họ cũng hiểu ra chuyện nên thỉnh thoảng còn đón tôi mỗi khi tôi ngồi quán net.

Bố mẹ nhà người ta thì ngăn cấm bằng được (Minh họa).

Bố mẹ nhà người ta thì ngăn cấm bằng được (Minh họa).

Ngẫm lại thấy thời gian trôi qua quá nhanh, một kỉ niệm vừa đáng nhớ vừa đáng quên trong đời học sinh. May mắn thay, tôi không làm gì đó ảnh hưởng quá đến gia đình, cũng không bị mắc bệnh tự kỉ khi cả thế giới chống lại tôi nữa.

Kì thi đại học đến, tôi đã cố gắng hết mình và đỗ vào đại học Công Nghệ - ĐH Quốc Gia Hà Nội với ước mơ trở thành lập trình viên để tạo nên các game hay. Tuy nhiên, do chỉ là “Cái chum trong vại” nên khi xuống Hà Nội, tôi mới biết rằng mình không thể nào làm những tựa game hay như bây giờ nên tự tìm một con đường mới. Sau khoảng hơn 1 năm, hiện tại tôi đang làm Cộng Tác Viên Esport cho một trang báo điện tử khá lớn, phù hợp với ước mơ và có thể gắn bó lâu dài.

Tôi đã biết đến nhiều sự kiện hơn (Minh họa).

Tôi đã biết đến nhiều sự kiện hơn (Minh họa).

Với tôi, game là một phần của cuộc sống và cũng liên quan tới những gì tôi đang làm. Khi buồn, khi vui, tôi có game, có những người anh em đồng hành cùng quẩy rank Liên Minh Huyền Thoại. Và trong quá khứ, tôi khẳng định rằng: “Quyết định chơi game của tôi cũng xuất phát từ việc thương gia đình, thương cha mẹ”. Cảm ơn các bạn đã quan tâm tới bài tâm sự của bản thân tôi.

***Lưu ý: Chắc chắn không chỉ mình bạn trong cộng đồng game thủ vượt qua khó khăn nhờ game đâu, hãy cố lên bạn nhé! Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, các bạn có thể gửi phản hồi cũng như ý kiến của mình về chủ đề này bằng cách để lại bình luận phía dưới hoặc gửi mail tới địa chỉ info@gamek.vn. Mọi thắc mắc sẽ nhanh chóng được giải đáp.