Một thời là game thủ, cả đời gắn bó với game

Tâm Sự Độc Giả  - Theo Trí Thức Trẻ | 11/06/2015 03:18 PM

Chuyên mục tâm sự game thủ của chúng sẽ mang đến những câu chuyện, những cái nhìn muôn màu muôn vẻ về đời sống của cộng đồng người chơi.

Tâm sự game thủ mang lại cho người đọc một cái nhìn tổng quát hơn về đời sống, những điều khó nói, éo le của những con người yêu game, gắn bó với game trong thời gian qua. Và bây giờ, chúng ta sẽ đến với câu chuyện anh chàng langtu****@gmail.com, một game thủ đã vượt qua bao thăng trầm, bao ngăn cản, cấm đoán để tới với game.

Tôi năm nay 26 tuổi, đã có công việc ổn định, vợ con đầy đủ, tạm gọi là an bề gia thất giữa Hà Nội đô thị phồn hoa đầy bon chen. Duy chỉ có một điều mà tôi cảm thấy không an tâm: “Liệu đến tầm tuổi bậc phụ huynh rồi, chơi game có phải xấu hay không”?

tieu bach long.JPG

Đã có gia đình nhưng vẫn chơi game (Minh họa).

Tôi chơi game từ khi còn nhỏ, hồi còn điện tử băng 4 nút, chơi các game do các hãng Nintendo, Konami,… Thời ấy, một thời đầy ắp những tiếng cười cùng các bạn bè xung quanh, không khí vui vẻ, thoải mái tràn ngập căn phòng nhỏ bé với các trò chơi huyền thoại như Contra, Jarkal, Tank, Ninja cứu mẹ, Mario… Đam mê game của tôi bắt đầu từ ấy.

dien-tu-4-nut-1.jpg

Thời thơ ấu dữ dội của tôi.

Trải qua thời gian dài, tôi bận học, bận ôn thi vào một trường đại học nhưng vẫn không quên dành quỹ thời gian của mình cho những tựa game yêu thích. Qua rồi một thời trò chơi 4 nút, tôi bắt đầu thử sức với các mini game, game Offline PC.

Tôi bắt đầu học tập những game khó khăn, đòi hỏi nhiều khả năng tư duy chiến thuật cùng kĩ năng cá nhân nhiều hơn như: StarCraft, Đế Chế, Half Life,… Vừa rèn luyện được tư duy bản thân đồng thời tận hưởng không khí vui vẻ, team work hoàn hảo, tôi chợt nghĩ: “Sao bố mẹ ai cũng nghĩ game là xấu vậy nhỉ”.

de che.png

Đế chế - Những bước đầu tới với PC Game.

Chán những tựa game này, tôi bắt đầu một thời máu lửa cùng game cày như MU online, Võ Lâm Truyền Kì, Thiên Long Bát Bộ,… Phải công nhận, dù tôi đốt khá nhiều tiền vào game nhưng không khí training, party của các anh em, bạn bè cũng như đồng môn trong quán náo nhiệt chưa từng thấy. Vì anh chủ quán cũng chơi game nên chúng tôi có một bang hội riêng, thường xuyên Offline tổ chức Công Thành. Một thời máu lửa của tuổi trẻ.

142.jpg

Khoảnh khắc khiến tôi như điên như dại.

Thời ấy, tôi lao vào game như con thiêu thân không lối thoát. Thường xuyên bỏ học, tôi bị nhiều lần cô giáo gọi điện về nhà và bị bố mẹ bắt ngay tại quán net. Những pha xỉ vả, đòn roi trời đánh giáng vào người tôi nhưng từng đó chưa đủ để làm tôi nhụt chí trên con đường chinh phục thế giới ảo.

Bao nhiêu cấm đoán, ngăn cản từ thầy cô, gia đình được đưa ra, thậm chí mọi người còn đưa ra mức hình phạt: “Không cho tiền dưới bất kì hình thức” để răn đe. Lúc ấy, có người bảo rằng: “Tôi bị nghiện game”, đáng tiếc, tôi mặc kệ người ta nói, quan tâm làm gì tới thế sự. Dù là một đứa thông minh, thành tích học của tôi tụt thê thảm chỉ sau 2 năm học cấp 3. Năm cuối, tôi tự nhủ rằng mình phải cố gắng thi vào một trường đại học nào đó nên quyết tâm hết sức mình.

chaobuoisang.net-dcc409635b_55335183-1288143509-sinh-vien1.jpg

Học hành sa sút, đầu óc u mê.

3 năm cấp 3, game đã lấy đi của tôi khá nhiều thứ. Tiền bạc của gia đình cứ hao dần hao dần qua những buổi nạp thẻ của tôi. Bố mẹ tôi biết chứ, không biết sao là bố mẹ được nhưng chắc họ cũng chẳng thể nói gì. Ngoài ra, niềm tin với gia đình cũng nhanh chóng tiêu tan bởi tôi nói dối liên tục để tìm mọi cách trốn ra quán net. Không đam mê với các bộ môn thể thao, chỉ chú tâm vào máy tính nên sức khỏe tôi tụi thảm hại, mặt xanh ngắt, toàn thân gầy gò ốm yếu.

Lên đại học, tôi cũng bớt chơi nhiều hơn nhưng sức hút từ bạn bè rủ rê DOTA quá lớn nên tôi quyết định quay trở lại một lần nữa. Chỉ có điều, tôi chơi game điều độ hơn, chú ý tới vẻ bề ngoài hơn và cũng dành chút thời gian cho “cô nàng bé nhỏ” của tôi. Một điểm tuyệt vời mỗi đợt cuối tuần học hành mệt mỏi.

quan-net-khung-sai-thanh_pp_916.jpg

Tôi quyết định quay lại với bạn bè ở DOTA.

Hết quãng đời học hành, tôi chợt thấy game cũng không phải xấu, vấn đề mình cần phải cân đối hợp lí để không bị xao nhãng các việc khác. Phải công nhận mỗi người một sở thích, không thể gượng ép ai đó từ bỏ chơi game trong khi họ yêu thích gắn bó với PC hàng ngày.

Tôi giờ đã có gia đình và một thằng nhóc. Trong suốt quãng thời gian trước đó, khi đi làm, khi có người yêu, rồi có vợ, tôi vẫn tiếp tục với niềm đam mê của mình. Hết phụ huynh cho tới vợ, họ đều cấm đoán tôi nhưng máu game thủ đã sẵn trong người luôn bùng phát mọi lúc mọi nơi, tôi vẫn thu xếp mọi thứ ổn thỏa để ra ngoài cùng bạn bè.

me game.jpg

Câu hỏi khó đỡ với vợ tôi!!!

Nếu xã hội có ngăn cản con em chơi game, tôi sẽ vẫn để thằng nhóc của tôi giải trí những lúc căng thẳng, tất nhiên phải hạn chế thời gian để chúng còn có thời gian san sẻ việc khác. Mỗi người một sở thích, gượng ép chỉ làm mọi thứ rối bời lên mà thôi.

Còn với tôi, dù ai nói gì, tôi vẫn tiếp tục chơi game, một phần vì đam mê, một phần vì bạn bè. Tôi không biết gắn bó với game được bao lâu nữa nhưng sẽ cố hết mình trên con đường này. Tôi tự nhủ: “Một thời làm game thủ, cả đời tôi sẽ gắn bó với game, nó là một phần của cuộc sống”.

tam-su-game-thu-co-don-ngay-valentine.jpg

Một thời làm game thủ, cả đời gắn bó với game.

***Lưu ý: Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, các bạn có thể gửi phản hồi cũng như ý kiến của mình về chủ đề này bằng cách để lại bình luận phía dưới hoặc gửi mail tới địa chỉ info@gamek.vn. Mọi thắc mắc sẽ nhanh chóng được giải đáp.

>> Dìm DOTA 2 cũng không khiến Liên Minh Huyền Thoại khá lên được đâu