Dragon Age Origin: Gieo nhân nào, gặt quả nấy

Nguyễn Quý Hiếu  - Theo Helino | 25/01/2018 04:55 PM

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Quý Hiếu với tựa game Dragon Age Origin.

Như nhiều thanh niên mọt game RPG ngày xưa, mình cũng đã cày nát bét Diablo rồi Diablo 2 trong… nhiều năm ròng. Số là nhà mình có cái máy tính cục gạch ram 256 kêu như công nông nên cũng may mắn hơn khối bạn đồng chăng lứa những năm 2005-2009.

Và rồi mình lên đời dùng laptop năm 2011 sau khi đỗ đại học – 1 chiếc lap ram 1gb duo core 1.9/lõi – Đó cũng là lần đầu tiên, mình thấy 1 thứ gì đó có cấu hình “cao” tới vậy. Cũng “may mắn” có laptop cùi mía mới nên mình mới có cơ may gặp được game Dragon Age.

Nhớ dạo ý, mấy game online Thiên Long Bát Bộ, Võ Lâm Truyền Kỳ nổi như cồn nhưng không có vẻ gì là hấp dẫn mình do… cốt truyện không quá đặc sắc so với những game Offline mình từng chơi ngày xưa. Mình lên web, tìm xem có cái gì đó game nhập vai, hình ảnh ổn ổn tí mà cái lap cùi của mình chạy đc. Đột nhiên, xuất hiện cái tên Dragon Age Origin với điểm số Gamespot chấm cao ngất ngưởng mà cấu hình khá ổn cùng với Skyrim mới ra. 1 điều thú vị là máy mình không chạy được Skyrim nên mình mới chơi Dragon Age. Ấn tượng ban đầu? Đương nhiên là tạo nhân vật khá chi tiết, các class đa dạng. Ngay pha đầu tiên mình chơi class Mage.

Dragon Age Origin: Gieo nhân nào, gặt quả nấy - Ảnh 1.

Ấn tượng thứ 2: Đây không phải game chặt chém giống Diablo hay bất kỳ game RPG online hay offline nào mình từng đụng tay vào. Nó đúng kiểu old school như Fallout 2 ngày xưa nhưng góc nhìn đẹp hơn. Mới đầu mình không hề thích câu chuyện do lối chơi chầm chậm, mang nhiều sự tính toán trong combat hơn là 1 siêu nhân cân cả thế giới. Đùa chứ không pause lại để tính skill chắc creep cắn chết. Chưa kể đống lựa chọn trong mỗi cuộc hội thoại làm mình phát ớn. Mình có cảm tưởng như nó chả để làm gì và mình đã nhầm… nhầm to là đằng khác.

Ban đầu mình chỉ dành 1 tiếng đến 2 tiếng để chơi Dragon age, sau khi try hard dota. Nhưng sau Ostagar (ai chơi thì khắc rõ) mình bị cuốn hút vào game. Cái gameplay chia làm 2 phần rõ rệt: Bem nhau và đối thoại. Bem nhau thì ai cũng biết là cái combat DAO nó chậm như thế nào rồi, lù đà lù đù mà khó ra phết. Nhưng cũng như nhiều ông thân lừa ưa nặng cày Darksoul sau này, chính thất bại lại giúp mình ngộ ra nhiều thứ.

Phần đối thoại thực sự đã làm thay đổi cách nhìn của mình về game. Mỗi lựa chọn của mình đều có hậu quả của nó, đầu tiên là cơ chế approved và disapproved của mỗi thành viên trong team. Thoạt tưởng nó chả liên quan gì, thế mà rồi… đến lúc Alistair tìm tới mình và thét lên sau khi mình quyết định giết Connor Guerrin ở map Redcliff mình mới nhận ra tầm ảnh hưởng của những quyết đinh ấy.

Dragon Age Origin: Gieo nhân nào, gặt quả nấy - Ảnh 2.

Và dần dần tôi học được 1 điều mà có lẽ không 1 game nào dạy bạn hết: “Có trách nhiệm với lời nói của mình, có trách nhiệm với quyết định của mình.” Lần đầu tiên chơi đầy bỡ ngỡ và mình đã làm nhiều điều mình hối hận cho tới tận lúc lên tới đỉnh Denerim đánh Archdemon, cái chữ “giá như” sao nó thật thế. Mình không chấp nhận share đêm cuối với Morrigan và phải chấp nhận câu chuyện hoặc Alistair – cái gã đang làm vua 1 mình (trót để Ali thịt Loghain ở landmeets nên Anora thề ko lấy gã làm chồng) hay mình – tức sẽ để cho Leliana 1 mình. Ôi mẹ ơi, tôi thề là tôi yêu Leliana ngày từ cái nhìn đầu tiên và đã cưa thành công cô gái ý (dù cái đoạn romance hơi… kỳ kỳ). Mất 5 phút pending tôi mới ra được quyết định, tất nhiên là warden phải đi rồi. Đó cũng là lần đầu tôi đột nhiên rơi lệ khi chơi 1 game.

Dragon Age Origin: Gieo nhân nào, gặt quả nấy - Ảnh 3.

Game đã thành công khi giúp người chơi nhập vai hoàn toàn vào nhân vật. 5 phút trước khi tôi hy sinh thân mình, tôi nghĩ lại về những quyết định mình đã đưa ra, mình đã bị ông bạn Blood mage phản bội ra sao, mình đã giết 1 đứa trẻ thế nào, tại sao mình lại đưa Bhelen lên làm vua người lùn, tại sao mình lại để Alistair giết Loghain… Hơn tất cả, tại sao Mage lại bị coi thường trong Dragon Age? Mình nhận ra họ như kiểu công dân hạng 2, bị mọi người sợ hãi, vì sao? Mình chưa tìm hiểu kỹ game? Thedas là 1 thế giới rộng lớn, và đúng là mình chưa hiểu rõ faction trong game chỉ sau 1 lần chơi. Chantry là ai? Tại sao Elf lại bị coi thường và lại phân ra làm Dalish và City Elf? Templar và Mage có quan hệ gì? Tại sao Blood Mage lại bị cấm? Maker và Andraste là ai mà phải mất 1 nhiệm vụ ở Haven để đi tìm tro cốt? Tại sao lại có Blight? Game tự nhiên kích thích trí tò mò của tôi.

Những câu hỏi ấy giúp tôi nhận ra: “Không giống cuộc sống, mình có cơ hội làm lại.” Và tôi làm lại trong 2 năm tiếp theo đại học. Thay lap ngon hơn vẫn cài game và chiến tiếp. Chơi đến thuộc all kịch bản của Dragon age Origin. Chơi đến thuộc cả factions rồi hiểu hết background trong game như thể mình là 1 người dân trong thế giới ấy. Chơi 1 game offline đến 3 năm mà không thấy chán. Bạn tôi, lúc ý chơi Liên Minh, DOTA 2 bảo tôi khùng nhưng không. Hầu hết không ai mà tôi mời chơi chơi được quá vòng giới thiệu nhân vật. Tôi tự thấy may mắn vì đã kiên trì đi qua được những Highever, Brescilian Forest, Tower of Magi, Alienage và Ozammar. Đội chơi game off thì hỏi sao không chơi Skyrim đi? Cũng lựa chọn dialogue, cũng quyết định số phận thế giới, cũng thế giới mở mà hình ảnh lại đẹp. Tôi chỉ mỉm cười… mọi sự so sánh đều là khập khiễng vì DA:O không phải cốt truyện tuyến tính như Skyrim. LỰA CHỌN THẾ NÀO, KẾT QUẢ NHƯ THẾ. Như các cụ vẫn nói: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy.”

Dragon Age Origin: Gieo nhân nào, gặt quả nấy - Ảnh 4.

Nhiều người cho rằng game chỉ là game thôi nhưng Dragon Age là 1 cái gì đó to tát hơn hẳn. Tuy rằng bạn vẫn vào vai người cứu thế giới nhưng sự lựa chọn là 1 điều gì đó xa xỉ, giống như cuộc sống thật. Và tôi xin phép bỏ qua Dragon Age 2 vì… tôi mất vài tháng đã thuộc hết mọi thứ. Thực ra rất logic là cố gắng ở 1 thành phố như Kirkwall (10 năm dàn trải) cũng không bằng lăn lộn 1 năm ở Ferelden. Cho dù ai cũng kỳ vọng bản sau phải cool ngầu hơn bản trước. Ừ thì combat nhanh hơn hẳn nhưng những sự lựa chọn bị reduce xuống còn 1 chiều: 3 cái tha hồ chọn và chọn thì còn biết sẽ thành cái gì nữa cơ. Nên tôi không thích DA: II lắm.

Nhưng mọi thứ có điểm đầu thì nên có điểm cuối như tác giả Dragon Age đã nói ngày ra mắt Inquisition là câu chuyện của Warden đã chấm dứt. Tôi cũng xin kết lại câu chuyện về Dragon Age: Origin của mình bằng khoảnh khắc tôi biết tới Dragon Age Inquisition. Mọi thứ từng rất buồn chán khi tôi try hard Liên Minh cùng mấy thằng bạn đêm tháng 6 định mệnh năm ấy.

Tuy chơi offline là chính nhưng vẫn chơi Liên Minh cho bằng bạn bằng bè. Hôm ý có livestream trực tiếp E3 – 2014… Tôi hóng thử xem có tin gì mới Mass Effect hay bất kỳ cái gì có hứng thú không thì vào game. Cái giọng ấy… I’ve seen of this war… more than you can imagine… Cái giọng ấy không lẫn vào đâu được, đặc biệt như đôi mắt của người nói lên cái câu ấy và tôi đã không nhầm khi afk để xem nốt trailer. Cuối cùng thì, 1 cuộc phiêu lưu mới lại bắt đầu và tôi đã không thất vọng sau hơn 1 năm chờ crack.

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư info@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.