Đánh giá nhanh The Inpatient: Đẹp thì đẹp thật, nhưng còn khuya mới kinh hoàng dựng tóc gáy được như Until Dawn

Nút Chuối  - Theo Helino | 26/01/2018 10:57 PM

Đẹp, một thế giới thực tế ảo quá ấn tượng, nhưng nếu nói về gameplay, thì The Inpatient lại có chút thất vọng

Không cần phải nói, Until Dawn là một bất ngờ của làng game. Tác phẩm kinh dị của Supermassive Games không chỉ đơn thuần là một phiên bản "ăn theo" những bộ phim kinh dị chặt chém với những nạn nhân tuổi teen từng thống trị phòng vé những năm 80, mà nó còn cân bằng một cách hoàn hảo những căng thẳng, gay cấn, nỗi sợ hãi và cả những câu đùa lạc quan tếu. Đó mới chính là thứ tạo nên thành công cho Until Dawn.

Nếu đã từng chơi game, bạn sẽ nhớ đến một địa điểm có tên Blackwood Sanatorium, một bệnh viện dành cho những người có bệnh lý tâm thần hồi những năm 50 của thế kỷ trước, và cũng là bối cảnh của The Inpatient. Nếu một khi đã thưởng thức Until Dawn, bạn chắc chắn sẽ biết viện tâm thần này không phải là một nơi bình thường. Dù lấy bối cảnh trước Until Dawn, nhưng khuyên các bạn, hãy thưởng thức The Inpatient sau khi chơi Until Dawn, vì nếu không, cảm giác trải nghiệm tựa game bối cảnh hiện đại sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều khi cốt truyện chồng lấn lên nhau.

Nhưng nếu có điểm chung thì, trong The Inpatient, mặc bạn lựa chọn ra sao, bạn sẽ không thể nào cứu sống được hết tất cả những người đen đủi bị mắc kẹt bên trong bệnh viện này.

Tựa game khởi đầu một cách vô cùng căng thẳng, khi bạn, trong vai một bệnh nhân, bị trói chặt vào chiếc ghế và để quản lý bệnh viện, Jefferson Bragg tra hỏi. Đây cũng là nét tinh tế nhất của tựa game. Dù rằng bạn được phép chạy vòng quanh bệnh viện, khám phá những mảng quá khứ đã bị lãng quên thông qua những đồ vật khơi gợi lại ký ức của bạn. Nhưng không có những câu hỏi đầy căng thẳng, The Inpatient sẽ không thể có được sức hút như hiện tại.

Giống hệt như Until Dawn, những lựa chọn khi trả lời câu hỏi sẽ dẫn tới những kết cục khác nhau đối với từng nhân vật trong game. Supermassive Games là một nhà phát triển khá là mê "hiệu ứng cánh bướm", nên đôi lúc chỉ sau khi sự đã rồi, bạn mới nhận ra những gì mình đã lựa chọn có tác động tích cực cũng như tiêu cực ra sao.

Thế nhưng, dù cho cốt truyện thì đơn giản, những cảnh hành động hoặc căng thẳng thì quá ít so với Until Dawn, The Inpatient vẫn cứ là một tác phẩm phải chơi trên nền PS4 cũng như chiếc kính thực tế ảo PSVR, đơn giản vì thế giới của game quá ấn tượng và cuốn hút. Để rồi sau tất cả, câu hỏi lớn nhất mà chính tựa game đưa ra yêu cầu bạn đi tìm lời giải đáp chính là "tôi là ai?"

Và để trả lời những câu hỏi này, sự sợ hãi bắt đầu có chỗ đứng khi những phân cảnh đầy căng thẳng diễn ra.

Không cần bàn cãi về khả năng tạo ra một thế giới ấn tượng và cuốn hút của Supermassive. Thông qua chiếc kính thực tế ảo, bệnh viện Blackwood hiện ra như một địa điểm trong phim kinh dị chứ không còn giả tạo nhừa nhựa như nhiều tựa game khác.

Và cũng giống như Until Dawn, The Inpatient nên được thưởng thức lại nhiều lần, để mở khóa hết toàn bộ những kết cục của game, từ tồi tệ đến chấp nhận được. Nhưng không giống như tựa game tiền nhiệm, The Inpatient là một tác phẩm "yên tĩnh" hơn nhiều. Nó tập trung vào nỗi sợ hãi về mặt tâm lý của con người thay vì những đoạn cao trào gay cấn như những bộ phim giật gân. Và đó cũng chính là vấn đề lớn nhất của The Inpatient. Ai cũng mong nó sẽ "hấp dẫn" hơn một chút. Nó giống như một bản nháp cho thấy khả năng của Supermassive khi làm game kinh dị thực tế ảo, chứ không giống một tác phẩm hoàn chỉnh, xứng đáng được khen ngợi.