Đánh giá Coco: Bộ phim hoạt hình xuất sắc nhất dịp cuối năm 2017!

Nút Chuối  - Theo Trí Thức Trẻ | 24/11/2017 09:11 PM

Đánh giá ngắn gọn cho các fan điện ảnh: Coco xứng đáng là một trong những phim xuất sắc nhất, bạn phải ra rạp thưởng thức ngay trong những ngày cuối tháng 11 này

Ngay bây giờ bạn có thể ra rạp, đặt cho mình một cặp vé xem bộ phim hoạt hình này và tôi dám khẳng định rằng, nếu có một bộ phim đáng xem, xuất sắc nhất trong những tháng cuối năm, thì Coco chắc chắn nằm trong số đó, nếu không muốn nói là xếp đầu bảng.

Trong Coco, tác phẩm hoạt hình mới nhất của mình, các nhà làm phim tại Pixar mong muốn đây sẽ là “bức thư tình từ Mexico” mang cho khán giả những trải nghiệm khác lạ, cơ hội được đắm mình trong một nền văn hóa vô cùng độc đáo – một bức phông nền hoàn hảo cho các nhân vật thú vị của câu chuyện. Để làm được điều đó, nhóm thực hiện đã bắt tay vào những cuộc nghiên cứu trên nhiều phương diện khác nhau.

Tràn ngập trong bộ phim là những khung hình đẹp đến mê hồn, với màu sắc, hình ảnh và âm thanh. Ngự trị giữa Coco là câu chuyện của cậu bé Miguel Riviera và niềm đam mê âm nhạc của cậu, những bản tình ca của những gã Mariachi đội nón sombrero cất lên đầy tình cảm và ai oán. Nhưng lạ một nỗi, gia đình cậu, nhà Riviera không hiểu vì lý do gì lại căm ghét âm nhạc đến tận xương tận tủy và luôn chỉ muốn cậu nối dõi nghiệp... đóng giày.

Ngày lễ của Người chết, nơi con cháu tưởng nhớ những bậc sinh thành đã rời cõi tạm cũng là lúc những diễn biến của phim diễn ra. Miguel ăn trộm cây đàn của huyền thoại Ernesto de la Cruz và vô tình bước được chân qua cây cầu kết bằng cánh hoa vạn thọ Mexico, đến với thế giới bên kia, nơi tổ tiên cậu đang chờ trở về đoàn tụ với con cháu chỉ trong một ngày duy nhất. Cuộc phiêu lưu của Miguel bắt đầu với chú chó trụi lông Dante, và Pixar bắt đầu vẽ nên một bức tranh đầy sống động kết nối giữa hai thế giới thật và tâm linh một cách đầy tài tình, hài hước nhưng cũng không thiếu đi những giây phút đầy cảm xúc, lấy đi nước mắt của người xem.

Những gã phù thủy xứ Emeryville trước giờ vẫn vậy, vẫn tếu táo hài hước, khiến người xem có những tràng cười không dứt nổi với những hình ảnh cực kỳ phù hợp với lứa tuổi nhỏ, nhưng vẫn ẩn hiện bên trong là những triết lý mà ngay cả những kẻ đi nhiều, trải nhiều cũng chưa chắc đã thấm được hết. Ví như Wall E chẳng hạn, phía sau câu chuyện tình của hai robot tưởng chừng vô tri vô giác là cơn ác mộng mang tên con người, với những sự phát triển quá nhanh, quá mạnh mà không để tâm tới hậu quả để lại cho môi trường.

Hay trong Up, câu chuyện tình yêu được mô tả một cách tinh tế chỉ trong 5 phút đồng hồ đầu tiên của phim, nhưng nó trải dài trong cả bộ phim khiến người xem cảm nhận được, cặp đôi Ellie và Carl phải yêu thương nhau đến nhường nào, tới mức sau khi Ellie lìa trần, ông già Carl mới quyết tâm hoàn thành ý nguyện từ thuở nhỏ của cả hai theo một cách chẳng giống ai. Phim của Pixar luôn vui nhộn và hài hước theo cách rất "Mỹ", nhiều trò đùa và cử chỉ gây cười, nhưng cách mà những bộ phim truyền tải những bài học hay triết lý lại là thứ không phải ai cũng bắt chước nổi.

Coco cũng như vậy. Ẩn sâu bên trong câu chuyện của một cậu bé không chịu nghe lời bà ngoại và bố mẹ, quyết tâm đi tìm niềm đam mê của bản thân lại là thứ ai cũng muốn tìm về sau bao nhiêu năm lăn lộn: Tình cảm vô bờ bến của những thành viên trong gia đình, những người luôn sẵn sàng bảo vệ ta bất cứ lúc nào và với bất kỳ giá nào.

Tình cảm gia đình là thứ không ngọt ngào như viên kẹo bọc đường. Đôi khi nó giống những trận mắng của mẹ khi lỡ bị điểm kém, hay bầu không khí im lặng bao trùm mỗi khi đi họp phụ huynh về... Nhiều người sẽ cảm thấy tình yêu của cha mẹ hay người thân khiến họ khó chịu, nhưng rồi cũng sẽ lại nhận ra một điều rằng "đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ...".

Khi xem phim, những cô bé cậu bé sẽ cảm thấy bị cuốn hút bởi chuyến phiêu lưu sang thế giới bên kia của Miguel, nhưng những người đứng tuổi, đã có gia đình ra rạp cũng sẽ cảm thấy ấn tượng với chính câu chuyện đó, nhưng theo cách hoàn toàn khác. Họ ấn tượng với cách Pixar xây dựng nhân vật Miguel, dường như phản chiếu một phần nào đó với cuộc đời của họ tuổi teen hay những năm tuổi 20 đầy sóng gió và đam mê, bất chấp sự phản đối của gia đình để kiếm tìm lấy thành công của bản thân.

Trong phim, tôi theo dõi rất kỹ, và tuyệt đối không có một câu thoại nào có nội dung như kiểu "Ta đã nói với con rồi mà con không chịu nghe" dành cho nhân vật Miguel. Cha mẹ, bà ngoại và bà cố đều yêu thương cậu, nhưng chính xác là yêu theo cách bảo vệ con trước những sóng gió. Thương thay, ở lứa tuổi ấy, ai trong chúng ta mà chẳng bị những màu sắc, những phù hoa của cuộc sống dụ dỗ cơ chứ? Tòa lâu đài ở bên kia thế giới của danh ca huyền thoại Ernesto de la Cruz là phép ẩn dụ hoàn hảo nhất cho những điều đó.

Ở chính giữa câu chuyện như vậy là màn trình diễn hoàn hảo của Anthony Gonzalez. Cậu bé diễn viên 12 tuổi người Mỹ đã trình diễn cho chúng ta thấy một ví dụ tuyệt vời của một diễn viên lồng tiếng thành công. Cậu biết nâng giọng, hạ giọng cho giống với cảm xúc của nhân vật, mô tả được vui buồn một cách sâu sắc. Ngay cả trong giọng hát, thứ khát vọng được thoát khỏi cuộc sống quanh ngôi làng chật chội và tìm lấy thành công của bản thân mình đã tuôn trào cùng từng nốt nhạc, từng câu hát. Không có điểm gì chê nổi cả!

Cốt truyện phim cùng khả năng diễn xuất đã là thứ tuyệt vời, Pixar lại đem tới cho chúng ta một tác phẩm đẹp đến từng khung hình. Những cánh hoa, thế giới đầy màu sắc của những người sống ở thế giới bên kia, những chuyến tàu điện kết nối thế giới ấy thực sự là điểm nhấn bên cạnh những giá trị cuộc sống tưởng chừng vô cùng nghiêm túc nhưng lại được dẫn dắt hết sức nhẹ nhàng và tinh tế từ bàn tay của những nhà làm phim. Ngay cả những chi tiết về Día de Muertos cũng được nghiên cứu vô cùng kỹ lưỡng, từ căn phòng thờ với những món quà con cháu gửi tới ông bà tổ tiên, cho đến những bản nhạc buồn thăm thẳm nhưng đầy cảm xúc của người Mexico. Hình ảnh của phim giống như một sự nhào nặn hoàn hảo giữa công nghệ hoạt hình và những nghiên cứu hết sức nghiêm túc một trong những ngày lễ quan trọng nhất đối với người dân Mexico vậy.

Sâu thẳm tận cùng, Coco là một câu chuyện nói về nỗi sợ hãi. Không chỉ Miguel mà rất nhiều nhân vật khác trong Coco đều sợ thất bại, sợ khiến những người trong gia đình thất vọng, và sự sợ hãi bị lãng quên, sợ không được tha thứ vì những gì đã gây ra... Cuộc phiêu lưu của Miguel không chỉ là cuộc hành trình tìm kiếm đam mê, mà còn là thứ khiến cậu, và những khán giả theo dõi cậu trước màn hình lớn nhận ra rằng, không có danh vọng, chúng ta vẫn có thể sống tiếp, nhưng khi không còn được gia đình yêu thương đùm bọc, con người sẽ trở thành những kẻ bị lãng quên.

Lâu lắm rồi kể từ khi Pixar tung ra Up vào năm 2009, họ mới có được một tác phẩm ấn tượng và hoành tráng như Coco cả về mặt hình ảnh lẫn cảm xúc. Nó xứng đáng là một trong những phim bạn phải ra rạp những ngày cuối tháng 11 này.