- Theo Trí Thức Trẻ | 01/11/2016 05:47 PM
Cách đây khoảng 8-9 năm, cộng đồng game thủ Võ Lâm Truyền Kỳ đã cùng nhau hướng về một cô gái mà không mấy ai biết mặt - một game thủ VLTK đang sống ở nước ngoài.
Không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo đang đi vào giai đoạn cuối, cô vẫn thể hiện được sự lạc quan của một game thủ. Trong bức thư cuối cùng của mình, cô nhắc đến những người bạn ở bang Việt Kiếm (Thái Sơn) và những ước mơ cuối cùng của cô với game.
Thời gian đó, NPH đã có một hành động đẹp khi quyết định đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của nữ game thủ xấu số này (trao cho nhân vật của cô một bộ trang bị và thần mã mà cô mong ước). TranYeu Thái Sơn qua đó thành nữ Nga My đầu tiền mặc bộ đồ môn phái và cưỡi ngựa Phiên Vũ.
Dưới đây, chúng tôi xin trích nguyên vẹn câu chuyện về Trân Yêu để độc giả có thể nắm bắt được đầy đủ thông tin về nữ game thủ "mệnh bạc" này:
Phần 1: Duyên kỳ ngộ
Trân đến với VLTK rất bất ngờ, như sự sắp đặt trước của số phận, mà cũng có thể gọi là sự bù đắp của cuộc đời dành cho Trân. Trước khi chơi VLTK là quãng thời gian mà Trân cảm thấy bi quan và đau khổ nhất, sự đau đớn, bệnh tật dày vò thể xác, sự bi quan và cô đơn dày vò tinh thần. Trân đơn độc, hay chính xác hơn là tự gò bó mình trong một cái vỏ bọc mặc cảm do chính mình và sự thương hại của người khác tạo nên. Bạn bè duy nhất của Trân lúc đó là những trang nhật ký đầy bi quan, những con thú nhồi bong dễ thương nhưng vô cảm, những trò chơi nho nhỏ trên máy tính, và những viên thuốc nhiều màu khủng khiếp. Tất cả chỉ là những sự bầu bạn im lặng đến đáng sợ…
Ngày đầu tiên Trân được nghe đến VLTK là một ngày trời khá đẹp (sau này mới thấy nó đẹp chứ lúc đó thì xám xịt lắm). Đang ngồi chờ đến lượt khám tiêu hóa ở bệnh viện DH Y Dược thì Trân bị một tên xấu trai hói đầu đến chọc ghẹo. Hắn dẫn mẹ đi khám bệnh và chính hắn cũng khám tiêu hóa giống Trân. Phải công nhận là hắn không đẹp trai nhưng nói chuyện khá có duyên, nhất là cái khoản kể chuyện. Mà kể hắn cũng kỳ cục, chẳng hề quen biết mà cứ như làm quen lâu rồi ấy, tự nhiên xúm vào hỏi han tùm lum, kể chuyện tào lao rồi mới xin làm quen.
Sau này Trân mới biết ly do là Trân khá giống với cô bạn gái vừa chia tay của hắn, và đặc biệt hơn nữa cô ấy cũng tên Trân. Thấy Trân buồn, hắn kể chuyện cười cho Trân nghe. Hắn kể chuyện rất có duyên, rất cuốn hút, lần đầu tiên sau nhiều năm Trân mới thấy mình được cười thoải mái như thế. Thấy Trân cười hắn bảo giống bạn gái hắn quá. Lúc đầu Trân cũng nghĩ là hắn dùng bài để xin làm quen, nhưng sau này thì Trân biết đúng là có cô gái như thế thật. Cô ta bỏ hắn theo một anh Việt Kiều không đẹp trai lắm nhưng giàu có và đã theo chồng đi Mỹ. Hai số phận trớ trêu đã gặp nhau trong hoàn cảnh như thế, tại một nơi thường chẳng muốn đến như thế.
Nhưng tưởng mỗi chuyện đó chấm dứt thì thật bất ngờ, hắn đợi Trân khám xong rủ Trân đi uống nước. Từ chối không được vì hắn nhiệt tình quá, với lại còn bao nhiêu chuyện muốn kể nên Trân đồng ý. Lần đầu tiên ngồi uống cafe vỉa hè với anh chàng lạ hoắc thật là thú vị. Những câu chuyện trên trời dưới đất được hắn kể ra một cách say sưa như chưa bao giờ được kể. Rồi hắn kể về thế giới VLTK, một thế giới ảo với biết bao say mê và ước vọng: những mối quan hệ đa dạng hấp dẫn, một thế giới sinh động giàu trí tưởng tượng, cũng như những chiêu thức võ công lợi hại và vô cùng đẹp mắt của Thập Đại Môn Phái.
Trân như bị cuốn hút vào cùng câu chuyện hắn kể; về char TranYeu NgaMy 6x mà hắn đang sở hữu để tung hoành thiên hạ (được đặt theo tên bạn gái hắn – trùng tên với Trân). Từ sự tò mò muốn khám phá của tuổi trẻ cũng như ý muốn khao khát tìm lại niềm vui sống của bản thân, phá bỏ đi sự cô đơn cố hữu đang xâm chiếm. Trần bắt đầu tìm hiểu về thế giới VLTK hư ảo đầy mê hoặc. Và thật may mắn là hắn galang cho mượn nick TranYeu một tuần chơi thử (lý do đơn giản là vì mới bị cô bạn gái đá nên cũng không muốn chơi nữa, hihi). Account TranYeu chính xác là của hắn, từ email đến số CMND đều là của hắn, nhưng cũng chẳng sai nếu bảo nó là của Trân, vì hắn cho cô ém gái bé bỏng dễ thương của hắn rồi, hihi…
Phần 2: Lời xin lỗi muộn màng và đôi dòng tâm sự
Trước hết Trân muốn có lời xin lỗi anh em vì đã không nói thật về cuộc đời mình, vì sự thật đó quá đau khổ và Trân không muốn ai thương hại Trân hết. Trân học được rất nhiều điều sau sự ra đi của TuLanTienTu (1 thành viên VK). Số phận của Trân và TuLan giống nhau đến ngạc nhiên, đều bị định mệnh trớ trêu đem ra làm trò đùa, đều mang trong mình những căn bệnh nan y và đều biết trước khoảng thời gian sẽ đi về thế giới bên kia của mình; có khác nhau chỉ là ở những chi tiết, những đường nét phụ hoạ. Có phải anh em thấy Trân viết những lời này quá nhẹ nhàng phải không? Thật ra thì đứng trước cái chết ai cũng sợ, và Trân cũng vậy. Trân đã suy nghĩ rất nhiều, đã trằn trọc biết bao đêm, khóc ướt đẫm biết bao nhiêu cái gối, nhưng quả thật với khả năng hạn chế về khả năng diễn tả cảm xúc bằng ngôn ngữ, Trân chẳng thể nào lột tả hết được.
Nhưng có một sự thật là càng cận kề cái chết, người ta lại bình thản đến đến lạ lùng, chí ít là đối với Trân. Nói sợ chết càng ngày càng không đáng sợ bằng nỗi sợ của cuộc sống đã qua được xây dựng bằng những sai lầm trong quá khứ. Trân sợ rằng sẽ chẳng còn ai nhớ đến cô bé hung dữ, hay la hét trên Kênh Bang Hội nữa. Trân hay tự dằn vặt mình: “Liệu ai còn nhớ đến mình sau khi đã chết?; liệu mình có bị rơi vào quên lãng, bị thời gian cuốn trôi đi như cọng cỏ khô trong dòng nước lũ ?”, và thật là nực cười, câu trả lời chính xác chỉ có thể biết được sau khi mình đã chết, hihi. Mỗi lần nghĩ đến ngày mình phải từ giã coi đời này, Trân bật khóc. Nhưng Trân không phải khóc than cho số phận, vì có muốn cũng chẳng thay đổi được, mà Trân khóc vì mình có quá ít thời gian để hoàn thành những mơ ước như những dự định của đời mình. Quan niệm sống của Trân là: “Hãy sống để mọi người biết mình đã tồn tại”. Trân hy vọng là mình đã làm được điều đó hay tương tự như thế cũng được…
Một ngày kia nhắm mắt buông tay Trân mong anh em Việt Kiếm mình đừng khóc (mà chắc chả ai khóc đâu nhỉ, hihi) mà hãy cố gắng giành lấy ước mơ vô địch giải “Thiên Hạ Đệ Nhất Bang” nhé. Thật tiếc vì không còn thời gian để cùng anh em tham dự giải đấu này, ngày mai Trân phải đối đầu với số mệnh mà cơ hội không do mình nắm giữ. Trân không tự mình quyết định cuộc đời được, không thể dùng “Phong sương toái ảnh” hay “Tam Ngã Tế Tuyết” để đánh tan định mệnh nghiệt ngã được mà đành phải phó thác cho những chiến binh áo blouse trắng mà thành công chỉ là 25% - cửa sinh mong manh quá.
Có lẽ ngày mai Trân phải PK với vị thần chết là đệ tự Côn Lôn đao pro rồi, hix hix. Nhưng mọi người yên tâm, Trân sẽ chiến đấu đến bình máu cuối cùng vì trận chiến này một là sống – hai là chết, không có cửa phi thân chạy vòng vòng câu thời gian, đây là trận đấu cuối cùng. Mấy ngày nay Trân mơ nhiều lắm, một trong những giấc mơ đó là trong lúc Trân gần hết máu khi đánh với vị tử thần Côn Lôn thì xuất hiện sau bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm Khổng Tước Linh, Sâm Hoang Phi Tinh Đoạt Hồn, Băng Đơn Hàn Chỉ Phi Đao lấp lánh sắc vàng bay ra phi túi bụi, kết quả thì ai cũng biết rồi đó, hihi. Cầu mong sao sự thật đúng như vậy, amen…, không thì gặp tử thần Cái Bang hay Thiên Nhẫn cũng tốt, chấp ba luôn, hihi. Dù sao thì Trân cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi…