[Creepypasta] Câu chuyện kinh dị xoay quanh Subway Surfers và giả thuyết đầy ám ảnh về sự biến mất của lũ trẻ

LinhxD  - Theo Trí Thức Trẻ | 07/12/2020 11:59 PM

Subway Surfers là tựa game vô cùng hút khách vể lối chơi dễ tiếp cận. Nhưng ẩn sau đó là câu chuyện về những đứa trẻ nghịch ngợm sẽ ra sao nếu bị tóm hay đứng trước đường ray và tàu đang tiến lại gần?

Năm 2012 là thời điểm mà Subway Surfers được phát hành. Nó nhanh chóng đứng đầu trong những bản xếp hạng về game từ số lượng người chơi đến số lượng tải xuống. Khi mà các bạn bè xung quanh tôi ai cũng đã chơi thử rồi thì tôi cũng quyết định tải xuống để xem nó hấp dẫn đến cỡ nào. Tôi tìm trên cửa hàng ứng dụng thì đã thấy nhưng có một điều kì lạ, icon hiển thị của phiên bản tôi tải xuống không hề giống với lần tôi nhìn thấy trên máy đám bạn. Vẫn là cậu bé đội mũ cầm bình sơn nhưng sắc mặt vô cùng nhợt nhạt và bình sơn chảy ra màu đỏ tươi. Thế nhưng tôi vẫn tải xuống cho bằng bạn bằng bè, và đó là quyết định sai lầm nhất.

[Creepypasta] Câu chuyện kinh dị xoay quanh Subway Surfers và giả thuyết đầy ám ảnh về sự biến mất của lũ trẻ - Ảnh 1.

Sau khi tan học, bố mẹ quyết định sẽ đưa cả nhà qua thăm dì và ở lại đó một đêm. Tôi quyết định không tham gia vì không muốn hai đứa em họ quấy rầy suốt đêm. Mặc dù tôi rất quý chúng nhưng chỉ muốn chơi cùng chúng nó vào ban ngày, lúc này tôi mới có sức để chạy cùng chúng. Vậy là tôi đã hứa sẽ đi vào lần sau, họ đưa tôi về nhà rồi rời đi, đi cùng là cậu em trai. Vậy là cuối cùng cũng có một đêm ở nhà một mình xem TV và chơi thử trò chơi tôi đã tải ở trên trường.

[Creepypasta] Câu chuyện kinh dị xoay quanh Subway Surfers và giả thuyết đầy ám ảnh về sự biến mất của lũ trẻ - Ảnh 2.

Chương trình TV yêu thích cuối cùng cũng kết thúc, lúc đó vào khoảng 9 giờ tối. Tôi vẫn chưa muốn ngủ, ngồi một lúc tôi quyết định lôi điện thoại ra và chơi thử SS. Sau khi ân vào biểu tượng trò chơi, màn hình bắt đầu tối đen một lúc khá lâu. Tôi mới ngẫm quái lạ tại sao máy còn 100% mà nhỉ sao có thể hết pin nhanh như thế. Nút nguồn đã trở lên vô dụng sau khi tôi thử dùng nó. Cuối cùng màn hình chạy game của nó cũng hiện lên. Nhưng nó hoàn toàn khác với những gì tôi đã thấy trên điện thoại của bạn tôi. Màu sắc được thay thế bằng màu xám. Bạn bè của tôi đã cho tôi xem tất cả các nhân vật trong trò chơi, nhưng tôi chỉ có thể nhớ Jake, Tricky và Fresh. Tôi nhớ Jake đã vẫy tay với người chơi trước khi bắt đầu. Thay vào đó, một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khuôn mặt của Jake, máu cũng từ trong miện cậu ta mà chảy ra. Lúc này tôi cũng bắt đầu hoảng rồi, nhưng nút nguồn và phím khác đều không dùng được để thoát game. Nhưng vì hiếu kì tối đã ấn nút chơi game...

[Creepypasta] Câu chuyện kinh dị xoay quanh Subway Surfers và giả thuyết đầy ám ảnh về sự biến mất của lũ trẻ - Ảnh 3.

Một tiếng động lớn phát lên "HEY!". Tối giật mình vì chắc chắn âm lượng của chuông điện thoại đã tắt từ trước. Giọng nói này chắc chắn là của tên bảo vệ đang đuổi Jake – tôi nghĩ vậy. Jake bắt đầu chạy, nhưng anh ấy chỉ chạy trong bóng tối. Mọi thứ đã biến mất. Xe lửa, đường ray, tiền xu ... MỌI THỨ! Tôi đã bối rối hơn trước, nhưng tôi cố gắng để nó diễn ra. Sau ba phút, màn hình lại tối đen.

Cảnh tượng tiếp theo hiện lên khiến tôi khóc thét. Jake nằm trên đường tàu, hoàn toàn bất động. Máu từ lưng anh ta phun ra và tôi nhận thấy một bóng đen từ phía sau anh ta. Tôi chỉ nhìn thoáng qua, nhưng tôi đã cho rằng ... đó là gã bảo vệ. Một giọng nói trầm đặc phát ra từ điện thoại tôi "Đoán đúng rồi đấy". Tôi vội quăng điện thoại sang một bên và chạy đến điện thoại bàn và gọi điện cho em trai xem nó đã chơi thử trò này chưa. Bất ngờ tiếp "HEY!" lại phát lên một lần nữa, nhưng lần này nó phát ra ở chiếc điện thoại bàn. Sau đấy còn có một tiếng nói yếu ớt phát lên "chính là tên bảo vệ". Tôi cúp máy ngay lập tức, lẽ nào tôi vừa nghe thấy giọng Jake?

Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng tôi quyết định cầm điện thoại lên để xem mọi thứ có ổn không. Cảnh tượng tiếp theo là Tricky và Fresh đều đã … nằm trên đường ray. Mọi thứ được diện ra siêu thực, tôi tự tát mình nhưng nhận ra đây không phải là mơ. Bên cạnh đấy có một bóng đen vừa đi ra từ bốt điện thoại bắt đầu vồ lấy màn hình. "Chạy đi". Tôi vội vứt điện thoại đi và chèo lên phòng khóa kín cửa và thức cả đêm.

Đến sáng hôm sau mọi thứ lại bình thường, chiếc điện thoại giờ đây đã hết pin. Tôi cố gắng chạy xuống và kể cho bố mẹ về chuyện kinh hoàng hôm qua nhưng mọi thứ đều vô ích. Họ đưa tôi đến trường như thường ngày nhưng bố tôi hôm nay lại gọi tôi một cách kì lạ "HEY!". Tôi không dám quay lại mà chạy nhanh vào trường.