Có một người anh tôi chưa từng gặp lại

Đào Quang Sang  - Theo Helino | 11/04/2018 07:51 PM

Bài dự thi của độc giả Đào Quang Sang.

Mùa hè … Mùa gắn liền với những kí ức đẹp nhất của tuổi thơ mỗi người. Tôi cũng vậy, cũng có rất nhiều kí ức gắn liền với mùa hè, nhiều đến nỗi đôi khi tôi muốn mùa hè kéo dài bất tận và không bao giờ kết thúc. cảm nhận cái nóng oi bức của bắng, cái mát thanh của những cơn gió lùa và kể cả những cơn mưa rào bất chợt đề nằm nghe âm thanh của mưa.

Cuộc đời tôi giống như một trò chơi, một tựa game nhập vai với nhiều sựu lựa chọn, nhiều ngã rẽ và những câu chuyện nhỏ lẻ mà chẳng thể nào bao quát và kể hết được. Nếu như câu chuyện về kí ức với Final Fantasy X là câu chuyện chính, câu chuyện về những khởi đầu mới, những ngày đầu tiên tôi tiếp cận với thế giới game thì những gì tôi sắp kể dưới đây là phần còn lại của câu chuyện khởi đầu ấy, phần ngoại truyện diễn ra song song với mạch truyện chính vốn chỉ tập trung vào game mà bỏ qua hết những diễn biến khác.

Thú thật là đến giờ tôi vẫn chưa thực sự xem ai là thần tượng của mình, có chăng chỉ là sự quan tâm và hiểu biết đến các nhân vật trụ cột của ngành game, những người đã tạo ra tựa game mà tôi yêu thích và tôi cũng chẳng đam mê gì tới những tựa game online hay esport nào nên chẳng có lấy một tuyển thủ yêu thích của riêng mình. Nhưng có một người mà tôi vẫn thường hay nghĩ đến, không phải người nổi tiếng cũng chẳng phải tay to mặt lớn nào trong ngành công nghiệp game. Chỉ là một người cùng quê, một người anh và cũng là một game thủ bình thường như bao người khác, người rất gần nhưng cũng rất xa, người mà tôi chưa một lần mở miệng chào hỏi hay nói với nhau điều gì.

Trở lại trước 2007, khi internet chưa được phổ cập rộng rãi đến người dân trên địa bàn tôi, một xã giáp ranh với phần rìa ngoại ô Bến Tre. Quán nước mía nho nhỏ của ông Sáu mà người dân thường gọi Quán Sáu Đen nằm sát cạnh trường học cách nhà tôi vài phút đi bộ, với dải bàn dài và vài ba máy chơi game từ SNES, PS1 tới PS2 và đây là tất cả đối với bọn con nít chúng tôi bấy giờ. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được tiếp cận với game nhiều hơn so với những đứa trẻ khác trong xã, mỗi khi đi học về tôi thường xin mẹ và chạy ra quán ngồi xem người khác chơi như bao đứa trẻ cùng trang lứa và đây cũng là nơi chúng tôi gặp nhau.


Chiếc PS2 cũ kĩ đóng đầy bụi nhưng lại là vô giá với chúng tôi

Chiếc PS2 cũ kĩ đóng đầy bụi nhưng lại là vô giá với chúng tôi

Tôi gặp anh lần đầu tiên có lẽ là dịp cận hè 2007, vẫn như mọi khi, tôi đi học về cũng đã là giữa trưa liền chạy ra quán, lúc ấy quán có vẻ vắng, chỉ có vài người ngồi uống nước duy chỉ có một thanh niên ngồi đấy trước màn hình tivi, trông có vẻ lớn tuổi hơn đứa trẻ mười hai tuổi như tôi rất nhiều, và anh ta đang chú tâm chơi tựa game hơi lạ lẫm đối với tôi nhưng lại rất hot ở giới chơi game thời điểm đó là Resident Evil 4 mà thường người ta vẫn hay gọi dân dã là Ngôi làng ma.

Tôi như bị cuốn hút vào tựa game đến ám ảnh, khiến cho những gì tôi biết về game lúc trước dần lu mờ hẳn đi, ngay cả trong cách chơi của anh, từng cử chỉ thao tác đều rất nhanh và dứt khoác như đã thuộc nằm lòng từng đường đi nước bước trong game khiến tôi rất ngạc nhiên và bị mê hoặc vào tựa game ấy, thứ mà sau này tôi cũng trở thành một fan cuồng của cả series. Và thế đấy, cuộc gặp gỡ đầu tiên diễn ra để lại rất nhiều ấn tượng trong tôi, là điểm bắt đầu cho những kỉ niệm khó quên sau này trong tôi.


Poster Resident Evil 4 của hãng Capcom

Poster Resident Evil 4 của hãng Capcom

Mọi thứ vẫn cứ tiếp tục ngày này nối tiếp ngày kia, cứ mỗi khi đi học về là tôi lại ra chờ anh, hai đứa cứ thế đồng hành cùng nhau như hai anh em, như đồng đội chiến hữu nhưng cũng như hai người xa lạ vì cả hai chẳng hề nói với nhau câu nào, có chăng là những ánh mắt nhìn nhau thoáng qua mỗi khi chờ game load những màn kế tiếp. Suốt hơn mười năm trời kể từ ngày đầu gặp nhau, mọi thông tin tôi có về anh chỉ là cái tên và vài thứ linh tinh khác. Anh tên Vũ - theo như chú Sáu vẫn thường gọi, anh không sống gần đây mà thường bắt xe buýt xuống từ khu vực nào đó trên Tiên Thủy cách rất xa nội ô tỉnh. Theo như cách ăn mặc và những thứ anh mang theo gồm vài trang tài liệu, một cây bút và quyển vở tôi đoán chắc anh là sinh viên ở trường cao đẳng cách đây không xa và chỉ ghé chơi khi tan học.

Dần dần cũng thành thói quen, tôi vẫn thường đợi anh mỗi khi tan trường, chờ đợi để tiếp tục khám phá tiếp nhưng gì còn dang dở ngày hôm trước, cũng chẳng có gì thay đôi, chúng tôi vẫn im lặng, vẫn tập trung vào công việc của mỗi người, ai làm việc nấy, có chăng sự thay đổi nằm ở chổ anh chơi mỗi lúc càng hay, chắc do kinh nghiệm từ những lần game over trước đấy, tất cả những gì diễn ra trong game từ những tình huống và bước ngoặc của các nhân vật, mỗi lần diệt boss thành công, mỗi khi nhân vật chính Leon thoát chết trong gang tấc hay cô bé Ashley bất ngờ bị bắt cóc bởi những tên cuồng đạo trong game là mỗi lần dân trào cảm xúc không chỉ riêng tôi mà cả hai đều như thế, từ vui sướng cho đến hồi hộp, từ căng thẳng tột độ đến thở phào nhẹ nhỏm. Mọi thứ xung quanh dường như lu mờ hẳn, giống như thế giới ấy chỉ có hai đứa thôi và tôi ngồi quan sát rất chú tâm như một chuyên gia thực sự.


Leon và Ashley – Hai nhân vật chính của Resident Evil 4

Leon và Ashley – Hai nhân vật chính của Resident Evil 4

Ông sáu cũng có giờ giới nghiêm, mọi hoạt động sau năm giờ rưỡi chiều điều phải dừng lại mà theo ông thì là để những đứa trẻ về nhà đúng giờ kẻo lại bị gia đình và người thân cho ăn đòn và ở xã tôi chuyện này thường xảy ra như cơm bữa. Cứ thế tôi và anh cùng đồng hành với nhau cho đến khi quán đóng cửa, cũng là lúc chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày đi qua để anh có thể bắt xe về nhà, kết thúc một ngày như bao ngày khác.

Nhưng rồi cuộc sống sinh viên khác xa hoàn toàn so với học sinh chúng tôi khi phải đi học đều đặn, có những lần anh không đến hơn cả tuần vì không có lịch học, mỗi lúc không thấy anh tôi lại có chút gì đó hụt hẫn lắm, giống như ngày trôi qua vô cùng tẻ nhạt và tôi phải trở về với những công việc khác và ngày nào thấy anh ngồi đấy, vẫn dáng ngồi ấy ngay vị trí chổ ngồi quen thuộc thì tôi lại vui như được quà bánh. Ròng rã qua lượng thời gian ít ỏi của những tháng đầu tiên, chúng tôi cũng đã hoàn thành Resident Evil 4 được vài lần để mở khóa hết những bí ẩn của game, anh quyết định thử sức với những trò chơi khác như God of War, Warrior Orochi … và game nào anh cũng chơi rất giỏi

Người lớn vẫn cứ hay rầy la bọn con nít chúng tôi, quan niệm của họ trò chơi điện tử là cái gì đó rất có hại, gây nghiện hoặc gây ảnh hưởng đến việc học hành và đầu óc của chúng tôi. Họ cứ nói: “Mấy thứ này có bổ ích gì, có học hỏi được gì không mà suốt ngày cứ cắm đầu vào chơi mấy cái trò đó. Đúng là mọi thứ điều có mặt tốt và xấu của nó nhưng người lớn thường chỉ nhìn vào mặt xấu để đánh giá sự việc mà bỏ qua những mặt tốt, mặt tích cực của nó. Chơi game là để giải trí và nếu như ai cũng nhìn nhận nó đúng với giá trị cơ bản ban đầu thì chẳng có gì là xấu, là tiêu cực cả. Nếu nói suốt những ngày tháng qua tôi không học hỏi được gì thì cũng không đúng, ngược lại rất nhiều rất nhiều là đằng khác, chủ yếu là khả năng ghi nhớ, quan sát và phản xạ của mắt và tay mà tôi có thể tự hào bản thân mình có thể dễ dàng làm quen với nhịp độ của những tựa game mới. Với tôi anh cũng là một người thầy giúp tôi học hỏi được nhiều thứ dù đối với nhiều người nó chẳng có ích gì cả, dù cho anh chẳng hề mở lời nào với tôi.


Góc nhìn mà có lẽ chúng ta đã từng nhìn ít nhất một lần trong đời

Góc nhìn mà có lẽ chúng ta đã từng nhìn ít nhất một lần trong đời

Ba tháng hè ... Là khoản thời gian dài mà chúng tôi không gặp nhau, đây cũng là lúc tôi bắt đầu trở về với những đam mê nhỏ lẻ của mình khi có điều kiện và trở về với series game mà tôi yêu thích – Final Fantasy. Mọi thứ dần thay đổi trong khoảng thời gian ấy khi tôi mua được đĩa game ở trung tâm thương mại tỉnh. Không còn phải ì ạch chạy giả lập mỗi đêm trên chiếc máy vi tính cũ kĩ, giờ đây, ngồi vào vị trí ấy, tôi thay thế dần hình ảnh của anh, thay anh giữ chổ ngồi quen thuộc của hai đứa để không ai có thể giành lấy, nhất là lũ bạn của tôi tối ngày cứ giành máy để chơi FIFA và Dynasty Warrior 5 - Game mà đa số mọi người hay gọi là Tam Quốc Chí.

Khoảng thời gian sau, ông Sáu mua thêm một máy PS2 Slim để phục vụ những game thủ nhí của mình, để khỏi phải thấy tụi nhỏ tranh giành máy mỗi khi đến quán. Khi gần đến ngày tựu trường, thỉnh thoảng anh lại ghé ngang. Có lần anh đến nhưng chẳng còn máy trống, bên kia là lũ bạn bát nháo và ồn ào, bên còn lại là tôi. Anh ngồi xuống và chờ đợi trông có vẻ không vui lắm. Tôi biết lũ bạn tôi sẽ không về trừ khi hết tiền, mà đứa nào cũng con nhà khá giả và với bảng giá giờ chơi của ông Sáu là 1000 đồng chơi được 20 phút, tính ra một giờ chỉ có 3000 đồng và với năm sáu đứa cùng nhau thay phiên chơi thì biết đến chừng nào.

Tôi save lại những gì tôi chơi trước đấy, quay lại nhìn anh, liếc mắt hướng về phía chiếc máy như ra hiệu, anh nở nụ cười khẽ rồi khẩn trương ngồi vào ghế và đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi có sự tương tác với nhau. Sau khi tính tiền, tôi trở về vị trí quen thuộc - băng ghế dài phía sau lưng anh, vẫn im lặng và tập trung, tôi ngồi đấy như ngày đầu tiên nhưng cảm giác bỡ ngỡ và bất ngờ không còn nữa mà là sự thân thuộc từ những điều đã từng là thói quen.

Cuối hè năm 2009, tôi không còn thấy anh ngồi đấy chơi nữa, có lẽ anh đã hoàn thành việc học và tốt nghiệp cao đẳng hay vì lý do nào khác. Bản thân tôi cũng dần ít la cà ngoài quán vì phải tập trung cho kì thi tuyển sinh vào lớp mười, và vì tôi đã nâng cấp chiếc vi tính của mình đủ mạnh và sở hữu một máy PS2 cho riêng mình. Bắt đầu lên cấp ba cũng là lúc tôi không còn để tâm gì đến nơi quan game thân thuộc ấy và cũng kể từ đó tôi bao giờ gặp lại anh nữa cho đến tận bây giờ. Mọi thứ dường như đã kết thúc, tôi đã đi đến đích đến cuối cùng, hoàn thành những giây phút cuối cùng của một tựa game không tên, tựa game mà tôi với anh là nhân vật chính, một kết thúc để mở đường cho tôi bước sang một chương mới, một hậu bản tiếp nối với câu chuyện cũ, nơi tôi khám phá những điều mới và cả những người bạn mới sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường phía trước.

Sau ngần ấy năm, chẳng ai biết anh đã đi đâu, cuộc sống thế nào, kể cả ông Sáu. Chắc giờ anh cũng đã có gia đình, có tổ ấm của riêng mình cùng vợ và con. Anh có tiếp tục đam mê của mình với game hay không, có cùng chơi với con và truyền đjat những gì anh giỏi nhất cho chúng hay đã từ bỏ và chỉ tập trung xây dựng tổ ấm cùng vợ con. Hay có lẽ anh đã rời khỏi đia phương và đến nơi khác, cũng chẳng thể biết chính xác được điều gì khi mọi thứ vẫn chỉ là phỏng đoán và suy nghĩ mơ hồ trong tôi. Nếu có cơ hooji9 gặp lại nhau, tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ không im lặng nữa, se chào hỏi anh như một người em, một người bạn sau bao năm xa cách, kể về đứa trẻ ngày xưa vẫn hay âm thầm ngồi sau lưng anh cho đến tận chiều tà, kể cho anh nghe về tôi về những gì mà bản thân mình làm được, muốn lắng nghe câu chuyện của anh và rất nhiều, rất nhiều thứ cần chia sẻ …

Vậy chào anh, người mà tôi chưa từng gặp lại …

--- To be continued ---

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.