Cô gái xa lạ, anh bạn kỳ diệu và người đàn anh hay ngã

Risechi  - Theo Helino | 11/04/2018 04:00 PM

Bài dự thi của độc giả Nguyễn Quốc Trung.

Khi đọc được yêu cầu của cuộc thi, tôi đắn đo trong nhiều ngày trời vì chẳng biết phải viết về ai cả. Tôi biết mọi người thường sẽ nhắc tới những Faker, đến Dũng CT, Pew Pew, đến Tetsuya Nomura, Hideo Kojima hay Shoji Meguro. Họ đều rất tuyệt vời, đều là những người mang tới động lực, biết truyền cảm hứng và khơi dậy đam mê game trong mỗi con người. Nhưng niềm đam mê game của tôi không đến từ những con người tài năng đó, thậm chí vào cái lúc mà niềm đam mê của tôi được tìm thấy, tôi chưa từng một lần được nghe về họ. Dưới đây là câu chuyện kể về 3 con người, 3 tính cách và 3 cuộc đời khác nhau nhưng họ vẫn có điểm chung là đều tình cờ, vô tình đến và thay đổi mãi mãi cuộc đời tôi.

"Cô gái xa lạ"

Cái ánh nắng bỏng rát đó cứ chiếu một vệt dài uốn lượn đâm sâu xuống nền đất của cái ngõ hẻm bé xíu trong một khu tập thể tồi tàn. Mặc cho những căn nhà lụp xụp quanh đó hết mình dựa nhau che chắn, những vệt nắng cứ ngang nhiên chiếu xuống chia cái ngõ hẹp thành 2 phần "địa ngục nắng vỡ đầu" và "thiên đường bóng râm". Tôi lúc đó chỉ là một thằng nhóc cấp 2 lười nhác đang lết chiếc xe đạp cà tàng men theo "thiên đường bóng râm" để về nhà xem TV. Và rồi tôi gặp nó, vất ở một góc đường ngay cạnh bãi rác…

Một chiếc điện thoại cũ…

Một nửa người nó, nằm an toàn trong "thiên đường bóng râm" nhưng phần thân thì có vẻ sắp bị "nướng" dưới cái nắng bỏng rát của "địa ngục nắng vỡ đầu". Nó tàn tạ theo nhiều nghĩa, vỏ ngoài thì trày sơn tróc vảy, màn hình thì chi chít các vết xước và nắp đậy pin đằng sau thì văng đi đâu mất để lại chiếc máy và cục pin nằm lăn lóc. Có vẻ như nó đã bị ném đi không thương tiếc, bị đám trẻ con đem ra chọi nhau, bị đá văng hoặc bị dày xéo dưới vô số bánh xe đi qua ngõ.

Theo lẽ thường, tôi cũng chẳng bận tâm gì thứ đồ đồng nát này, tôi có thể sẽ dắt xe đi tiếp, về nhà nằm ườn ra sô-pha và xem tiếp phần tiếp theo của một bộ phim hoạt hình nhảm nhí nào đó trên Cartoon Network. Bận tâm gì thứ đồ thổ tả này chứ…

Nhưng…

Tôi nhặt nó lên…

Tôi cũng chẳng nhớ lý do vì sao mình lại quyết định "cứu" chiếc điện thoại cà tàng đó, có thể vào lúc đó tôi nghĩ rằng biết đâu nếu chiếc máy còn chạy, có thể đem bán cho tiệm cầm đồ kiếm mấy xu lẻ mua truyện tranh. Mà thực tế thì khi vác nó về nhà và nhìn kĩ nó, tôi đã sớm tự dập tắt cái hi vọng dở hơi đó. "Có thằng cầm đồ thiểu năng nào mà chịu hốt cái cục c*c này chứ?" – Tôi thở dài.

Nó là một chiếc Nokia cục gạch khá là bự, so với bàn tay của một thằng nhóc học cấp 2 thì nó hơi quá khổ để cầm được bằng một tay. Tôi không nhớ chính xác nó là Nokia đời nào nữa, chỉ nhớ rằng nó chạy hệ điều hành Symbian S60 và hình như thuộc N Series. Chiếc máy tã đến mức nếu tôi mà mang nó đến trường, chắc chắn thứ đồ thổ tả này sẽ trở thành tâm điểm cho mọi cuộc ném đá dìm hàng của lũ bạn cờ hó.

Dẫu vậy, tôi vẫn gắn cục pin lại và bật chiếc máy tội nghiệp đó lên. Cũng không ngoài suy đoán của tôi, chẳng có một tẹo tín hiệu nào báo hiệu rằng "yey, ta sống lại rồi". Màn hình máy vẫn tối đen như cái tiền đồ của nó, dẫu vậy tôi cũng chỉ nghĩ rằng chắc nó hết pin mà thôi. Thế là tôi loay hoay kiếm cái sạc đa năng trong phòng của mẹ, mẹ tôi có 1 cái sạc hơi giống một cái kẹp, dùng để sạc cho hầu hết các loại pin điện thoại vào thời đó. Tôi cắm sạc cục pin với hi vọng rằng biết đâu nó sẽ sống lại, mặc dù cái hi vọng đó đang ngày một ít đi.

Thế nhưng…

Nó đã sống lại…

Thời khắc màn hình bật sáng, tim tôi như nhảy bung ra ngoài. Không thể tin nổi, sau một quãng thời gian đấu tranh sinh tử, nó đã sống lại. Mặc cho một người chủ tàn nhẫn nào đó đã vất nó đi, mặc cho người ta dẫm đạp nó, quăng nó… nó vẫn sống, vẫn kiên cường như để chứng minh cho cả thế giới thấy rằng nó sẽ không gục ngã dễ dàng như vậy. Hoặc có thể giải thích đơn giản hơn là vì máy điện thoại của Nokia quá là chi là nồi đồng cối đá…

Thực sự thì lúc đó cảm xúc của tôi rất khó để diễn tả. Có thể bạn đọc không biết nhưng cái thời mà tôi sống khi đó, chỉ có con nhà khá giả hoặc rất giàu mới mua được có điện thoại di động riêng. Và ngay lúc này đây, dù cái thứ tôi cầm nó đã nát bung bét, dù nó giờ nhìn chẳng đẹp đẽ gì, dù nó chẳng có nắp pin hay màn hình xước tè le… nó vẫn là một chiếc ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG. Thậm chí nó đã từng là một chiếc điện thoại rất ĐẮT TIỀN nữa chứ.

Với một đứa trẻ, có một chiếc điện thoại như có cả một kho báu nhỏ trong tay. Nhìn nó lúc này xem, nó thật "đáng yêu", nhìn miếng sticker mini hình đầu Hello Kitty dán ở nút giữa của máy, tôi đoán rằng có lẽ nó đã từng thuộc về một cô gái. Không rõ chiếc máy bị như vậy là do bị ném đi hay vốn dĩ ban đầu nó đã nát như vậy. Dù vì lí do gì đi nữa, tôi cũng phải cám ơn cô gái xa lạ nào đó, người đã ném đi chiếc điện thoại này. Với cô ấy nó có thể đã cũ, nó có thể không còn xịn, nó có thể không là gì nếu so với những chiếc điện thoại mới hơn, hiện đại hơn… nhưng với tôi, nó là một món quà vô giá.

Cám ơn cô rất nhiều, cô gái xa lạ nào đó!

Vậy là công cuộc "hồi sinh" chiếc điện thoại bắt đầu. Do không có nắp đậy pin, tôi buộc phải cố định cục pin bằng một miếng cao su nhỏ và một ít… băng dính. Tôi dùng dao nạo đi những chỗ trầy xước xung quanh máy để nó bo tròn lại và dễ bám tay hơn. Sau khi tút tát lại, nó nhìn cũng không tệ lắm, dáng máy chắc khỏe, các viền bo tròn khá dễ nhìn, nút bấm vẫn nảy và màn hình vẫn rất sáng.

Tôi có thể chụp hình với nó, nghe nhạc và thậm chí là xem mấy bộ phim "ahihi" tải về trên mạng nữa (lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh). Thế nhưng có một điều tuyệt vời nhất mà chiếc máy này làm được đó chính là… chơi game. À, không phải đám game Java đâu nhé, đúng là tôi đã có mấy tháng trời chết mê chết mệt đám ứng dụng game Java có thể tải về. Thế nhưng với tôi, những game Java đó không phải là game đích thực…

Có một điều tuyệt vời trên những chiếc Nokia S60 đó chính là chúng có thể "Giả lập GameBoy". Với một đứa nhóc sinh ra trong một gia đình kiểu cũ, cha mẹ tôi cũng giống những người cha người mẹ khác vào thời điểm đó, đều coi game như một thứ tệ nạn có thể đầu độc và gây hại cho con cái mình. Thế nhưng làm sao bố mẹ tôi có thể nghĩ chiếc điện thoại cà tàng kia lại có thể trở thành một chiếc máy chơi Gameboy kia chứ. Họ thậm chí còn cười nhạo tôi khi thấy tôi cố kiết xài thứ đồ đồng nát đó, nhưng họ đâu biết rằng, phía sau chiếc máy tưởng như tàn tạ này là cả một thế giới rộng lớn vô cùng.

Tôi đã từng bị cấm đoán, dọa dẫm và đánh đập để cốt ngăn tôi sa vào game. Việc ra hàng net chơi game với bạn bè dường như là một cái gì đó quá xa vời. Với tôi game là một khái niệm khá xa lạ, hấp dẫn, lôi cuốn nhưng lại vô cùng mông lung, khó hiểu. Thế nhưng, chiếc điện thoại này đã đưa tôi đến gần với nó hơn bao giờ hết. Thế giới quan về game của tôi và bạn bè khác xa nhau. Tôi đắm chìm vào một thế giới mà không có nhiều đứa trẻ Việt Nam khi đó từng được trải.

Vào cái lúc mà bạn bè tôi bắn giết lẫn nhau trong những trận "háp-lai" đầy máu me thì tôi đang ngao du để trở thành nhà huấn luyện Pokemon số 1 thế giới. Khi mà chúng bạn đang hái thịt, xây nhà dân thì tôi đang giành lại vương quốc cùng Erika và anh trai. Khi mà chúng bạn hả hê đánh boss cùng Megaman X4 thì tôi đang khám phá vũ trụ cùng cô nàng thợ săn Samus. Khi mà mọi người đang build đồ diệt Diablo thì tôi đang rèn vũ khí cho trận đấu cuối cùng trong Summon Night…

Không như các bạn, game với tôi không để giải trí. Nó giống như một cuốn sách, một bài học, một bộ phim nơi mà tôi được học cách trở thành một thứ ai đó mạnh mẽ và vĩ đại hơn. Từ một đứa trẻ ngờ nghệch và khờ dại và không chút đam mê hay hoài bão, tôi như được "hồi sinh". Vào cái thời khắc chiếc điện thoại kia sống lại, khi màn hình bật sáng, tôi đã tìm thấy cánh cửa, tìm thấy tia sáng đưa tôi thoát khỏi sự mông lung và bế tắc của một "TÔI" hiện tại. Tôi đã tìm thấy đam mê của mình, với tôi đó không chỉ là một sở thích, đó là một phần hình thành nên con người tôi bây giờ.

Cám ơn cô một lần nữa, cô gái xa lạ nào đó!

Cám ơn cô vì đã mang đến cho tôi một món quà vô giá.

"Anh bạn kỳ diệu"

Lớn lên một chút, như một quy luật tất yếu của cuộc đời một thằng học sinh, học dốt môn nào thì phải học thêm môn đó. Và cái môn đáng ghét lần này là môn Hóa. Cũng không có gì khó đoán lắm, hầu như các bạn trẻ ngày nay ai chả ghét Hóa. Ghét Hóa trở thành phong trào, ghét Hóa trở thành văn hóa đại chúng và ghét Hóa trở thành tôn giáo mới. Không có ai mà không ghét hóa, trừ bọn chuyên hóa, bọn sắp thành chuyên hóa và bọn có dây mơ rễ má tới lũ chuyên hóa. Vậy nên đừng thắc mắc vì sao tôi phải đi học thêm Hóa, hãy chú tâm tới câu chuyện bên dưới thì hơn.

Đại loại thì như đã kể ở trên, tôi có một chiếc điện thoại, và nó không chỉ sống dai mà gần như sắp thành bất tử. Tôi đã xài nó liên tục mấy năm trời và nó vẫn cứ sống, vẫn cứ ngang nhiên chạy giả lập gameboy và chưa có dấu hiệu gì của việc quay trở lại bãi rác. Đại loại thì mang tiếng là đi học thêm Hóa nhưng tôi hầu như chả học được mấy. Đa phần thì vẫn ngồi trong giờ, chép qua loa mấy cái công thức trời đánh thánh vật trên bảng và móc điện thoại ra cày Pokemon.

Mấy thằng bạn ngồi xung quanh thấy tôi xài cái cục gạch thổ tả thì cứ nhếch mép cười khinh bỉ, mấy đứa con gái thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Tôi cũng quen rồi, mặc cho thiên hạ cứ cười, chúng đâu có biết chiếc điện thoại này có ý nghĩa với tôi như thế nào. Dù rằng bây giờ tôi đã tích góp được một khoản nhỏ để mua được chiếc điện thoại mới nhưng không có gì có thể thay thế được nó, chiếc điện thoại "Cô gái xa lạ".

Thế nhưng hắn thì khác, thằng mắc dịch đó, tên đầu chôm chôm đáng ghét đó, hắn không thèm che giấu gì luôn. Hắn là học sinh ở lớp khác nhưng học cùng ca với tôi, tên này nổi tiếng cúp tiết trốn học và hay sờ mông các bạn nữ. Nhưng vì hắn chạy rất giỏi nên ít khi bị chọi gạch vô đầu, giáo viên cũng gần như bất lực với thằng này vì có gọi phụ huynh tới thì cũng chỉ có nhìn hai bố con nó tấu hài với nhau. Cha nào con nấy, được cái thằng này dù quậy nhưng học rất khá nên thầy cô cũng không có ghét nó. Câu cửa miệng của thằng này là "Kỳ diệu vãi". Nó nói cái gì cũng phải chốt câu "Kỳ diệu" vào mới chịu được.

Nhìn thấy tôi và chiếc điện thoại của tôi, hắn cười phá lên như sắp tụt quần làm cả thế giới quay lại nhìn chúng tôi như bọn sinh vật bị thí nghiệm của chính phủ. Sau khi ăn viên phấn vào đầu, hắn đứng lên và dõng dạc tuyên thệ với cô giáo rằng sẽ không gây ồn trong giờ nữa. Xong đoạn hắn quay sang nhìn đểu tôi, thoát sao được, thằng mắc dịch này ngồi ngay cạnh tôi mà. Thấy tôi tiếp tục móc điện thoại ra nghịch, hắn dí sát lại gần tôi nhìn xem tôi đang chơi cái gì. Và sau một vài giây nhìn nhìn ngó ngó, hắn chốt một câu xanh rờn vào mặt tôi không chút do dự: "Game gì nhìn như L*n"

Vốn không phải là người thích gây sự, và cũng chẳng phải người dễ bị khích tướng, tôi chỉ quay sang hỏi nó nhẹ nhàng: "nói vậy là ý gì?". Chưa nói hết câu nó đã đốp luôn với cái giọng gợi đòn nhất giáng sinh năm đó: "Thời nào rồi còn chơi gameboy, mày nên kiếm mấy cái máy chơi game mới đi, kỳ diệu vãi luôn".

-Nhưng máy chơi game đắt lắm, tao chỉ chơi giả lập điện thoại thế này được thôi.

-Đó là máy game để bàn, mày đã bao giờ nghe máy chơi game bỏ túi chưa?

-Giống gameboy ấy hả?

-Đúng thế, cơ mà xịn hơn nhiều, mày đã bao giờ nghĩ đến việc có một cái máy chơi game cầm tay chưa? Đi đâu cũng chơi được nhá, ngon hơn cái máy của mày nhiều. Nghe có kỳ diệu không?

Đến lúc này tôi bỗng nhận ra rằng nó nói đúng, chẳng có gì sướng hơn có một cái máy chơi game riêng cả. Đành rằng chiếc máy điện thoại của tôi chơi game cũng được nhưng gameboy cũng khá là cũ rồi, nếu có game mới đẹp hơn, hay hơn thì chẳng phải tốt hơn sao. Mà một chiếc điện thoại giả lập không thể nào bằng một chiếc máy sinh ra để chơi game được. Nghĩ ngợi một lúc tôi quay sang hỏi nó:

-Nhưng nó có đắt không?

Có vẻ thằng "kỳ diệu" này đã đợi nãy giờ chỉ để nghe câu này của tôi. Không để mất cơ hội, hắn nhào tới, khoe khoang về ông anh của hắn có một chiếc máy chơi game rất xịn tên là Nintendo DS. Hắn bảo hắn được nhượng lại chiếc máy đó nhưng bận học không có thời gian chơi nên muốn nhượng lại cho tôi với giá 500k. Rất khó để tin một thằng lêu lổng suốt ngày như nó chịu ngồi ịn mông ở nhà để học, và càng khó để tin một chiếc máy chơi game cũ lại có giá tới 500k lận… Nhưng mà bạn biết đấy, khi cá đã cắn câu rồi thì chạy đâu cho thoát. Ham muốn có một chiếc máy chơi game riêng quá lớn khiến tôi không ngần ngại mà gật đầu cái rụp. Tất cả đúng như kế hoạch của hắn.

Đại loại thì hắn cũng tống được cho tôi cái máy chơi game Nintendo DS cũ của hắn với giá siêu hời. Mặc dù vậy, tôi cũng không cảm thấy tiếc lắm, chiếc máy nhìn vẫn ngon nghẻ và trông khá là mới. Chiếc máy khá là to vì là máy Nintendo DS đời đầu, màn hình hơi xước do xài bút cảm ứng nhiều nhưng vẫn dùng tốt. Máy có cài sẵn một chiếc thẻ R4 để copy game hack và bên dưới vẫn gắn mội băng gameboy 7 viên ngọc rồng. Như vậy là quá đủ với một thằng hám game như tôi rồi.

Công cuộc “chuyển nhà” diễn ra vô cùng thuận lợi, chiếc máy chạy êm ru không chút lỗi lầm khiến tôi đôi lúc cảm thấy nghi ngờ về cái sự “ổn định quá mức” của nó. Sẽ chẳng gì sướng hơn khi được tiếp cận một cái kho tàng game khổng lồ với hàng trăm tựa game lớn nhỏ. Tôi cảm tưởng như một lần nữa được sống lại cái cảm xúc khi lần đầu nhặt được chiếc điện thoại đồng nát kia. Vui như một đứa trẻ, tôi quấn lấy chiếc máy mãi không rời, tôi mang nó đi khắp nơi, khoe nó với mọi người và giữ nó như một gia tài con con.

Tên bạn “kỳ diệu” kia thấy tôi như vậy cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngại về quyết định bán chiếc máy của hắn. Ban đầu hắn hí hửng như vừa lừa được một con nai đần độn nhưng sau dần hắn bắt đầu để ý đến chiếc máy. Hắn dành hầu hết thời gian trong giờ Hóa để “nghía” chiếc máy, sau dần thành “liếc” và cuối cùng là quay sang “nhìn ké”. Tên chủ cũ vô tâm này dường như đang dần bị những tựa game trên chiếc máy thần kì này mê hoặc. Hắn và tôi chẳng biết từ khi nào bắt đầu quay sang bàn luận về game trên Nintendo DS, chuyền tay nhau cày và thi nhau đào xới những chỗ sâu nhất trong những tựa game này.

Đó là những ngày tháng vui sướng nhất, tôi chưa bao giờ có thể chia sẻ đam mê này với đám bạn, những đứa mà quanh năm suốt tháng chỉ có Đột Kích với Audition. Chúng tôi là hai thằng lạc loài giữa cái lớp học hơn 40 con người chăm chỉ. Ở cái góc lớp đó là những thế giới hoàn toàn khác, đó có thể là thành phố Shibuya đông đúc đầy quái vật Noise, cũng có thể là một cánh rừng tràn ngập Pokemon hoang dã hay chiến trường tàn khốc với những người đồng đội ngã xuống vì kiệt sức.

Vẫn là thế giới mà tôi vẫn hay sống đó, nhưng giờ tôi không còn đơn độc nữa. Tôi đã có hắn, tên bạn “kỳ diệu” người cùng tôi chia sẻ mọi thứ. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có người chơi cùng lại vui đến thế. Tôi cứ như một đứa trẻ mong ngóng thật nhanh đến ngày học thêm Hóa để được gặp, được chơi cùng hắn. Cái tiết học thêm tệ nhất chẳng biết sao nhờ hắn lại trở thành tiết học tuyệt nhất… đó là trước khi hắn… biến mất.

Gia đình “kỳ diệu” của hắn chuyển đi nơi khác, hắn cũng vì thế không còn theo học tại lớp dạy thêm này nữa. Chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa, lớp học thêm hóa lại quay về với giá trị vốn có của nó, ảm đạm và chán ngắt. Chúng tôi vẫn thi thoảng gọi điện cho nhau nhưng không còn như trước nữa. Thiếu đi chiếc máy, cầu nối giữa cả hai, câu chuyện chúng tôi nói với nhau cứ nhạt dần và rồi chẳng còn gì cả.

Tôi và hắn, lúc này đây đang ở hai thế giới khác nhau, sống hai cuộc đời khác nhau, vẫn còn đam mê nhưng không đủ để đưa hai đứa lại gần nhau một lần nữa. Dẫu vậy tôi cũng không hề buồn chút nào. Hắn xuất hiện với tôi là một điều kỳ diệu, hắn mang cho tôi chiếc máy Nintendo DS, với tôi đó là một điều kỳ diệu, hắn đến và làm bạn với tôi, đó là một điều kỳ diệu. Và sau tất cả, hắn là người đã mang đến cho tôi niềm cảm hứng vô tận và mở ra cho tôi một con đường “kỳ diệu” đem tôi tới gần hơn với ước mơ của mình. Từ khoảnh khắc đó, mặc cho mọi định kiến của xã hội, mặc cho gia đình ngăn cản, tôi vẫn quyết sẽ kiên trì theo đuổi đam mê game này tới cùng. “Kỳ diệu” đúng không?

Người đàn anh hay ngã

Theo bạn một thằng sinh viên đang đi học, vô công rồi nghề, nghiện game nặng, yêu gái 2D, thích xem Anime – Manga thì sẽ làm gì vào những ngày cuối tuần? Tất nhiên, hắn sẽ đến cái “ổ nghiện” dành cho những đứa như hắn. Tôi hẳn nhiên tìm được một chỗ cho mình, một quán cà phê dành cho dân A-M nằm trong một con ngõ nhỏ. Những ngày cuối tuần nó khá vui và nhộn nhịp, tôi thường chọn một góc ở trên tầng 2 hơi vắng để ngồi tự kỉ, móc máy chơi game ra, đeo tai nghe lên và tự thưởng cho mình một tách Mát-cha ngọt dịu.

Và ngày hôm đó, tôi gặp anh ta. Một người đàn anh kỳ lạ, ngồi uống nước một mình và trông có vẻ gì đó khắc khổ. Chúng tôi bắt chuyện với nhau một cách tình cờ mà theo trí nhớ tồi tàn của tôi thì bắt đầu từ một câu chuyện nào đó liên quan tới Batman và… cô dâu 8 tuổi. Anh nói tên anh là ĐNH cơ mà tôi vẫn quen gọi anh là K. Ông K này nếu miêu tả kĩ thì nhìn khá là giống thằng nghiện, mặt mũi bơ phờ lúc nào cũng như ở trên mây, người quắt như mấy miếng thị bò khô trong tiệm tạp hóa. À mà cha nội này rất nghiện ăn bò khô.

K có kể rằng ổng có một fanpage nhỏ về game offline và rất thích nói chuyện với những anh em cùng sở thích. Vậy là chúng tôi cắt tiết ăn thề kết nghĩa huynh đệ sau vài câu chém gió xàm xí. Không như mọi người ngày nay vẫn biết, K vào thời điểm đó khá là “thăng trầm”. Anh không mấy thành công với những quyết định của mình. Lên kế hoạch rất hoàn hảo những sau cùng cũng vì lí do này kia mà kế hoạch đi trệch hướng. Anh tin tưởng rất nhiều người nhưng đa phần họ cũng quay lưng lại với anh.

Có thể ngày nay, ai nhìn vào K cũng nghĩ anh đang rất thành công trong cả công việc lẫn sự nghiệp. Thế nhưng tôi biết, để được như bây giờ, K đã phải vấp ngã rất nhiều. Không thể hoàn toàn nói rằng anh luôn thất bại, nhưng cũng không thể nói rằng những gì anh trải qua là xuôn sẻ. Anh vẫn luôn đứng dậy sau những sai lầm, vẫn trụ vững trước miệng lưỡi của người đời và vẫn kiên trì theo đuổi định hướng của mình với một ý chí sắt đá. Nhìn K, tôi thấy ở đó một thế giới khác, rất gần nhưng khó có thể chạm tới, rất đẹp nhưng vô cùng trắc trở. Thế nhưng tôi vẫn luôn muốn được như vậy, giống như anh theo đuổi đam mê của mình, đam mê mà đến tận lúc đó vẫn chỉ là một mớ lí thuyết nhàu nát.

-Mày cần việc làm đúng không? Về làm cùng anh nhé?

Khoan đã, một đứa còn đang đi học, không có kinh nghiệm, không có tài năng hay trình độ nào như tôi liệu có đi làm được không? Làm ở một công ty game, đó là ước mơ của tôi từ bé đến giờ, ước mơ đó chưa bao giờ tắt nhưng đứng trước một cơ hội quá lớn như vậy, nó dường như xẹp đi đôi chút.

Chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng có thời gian để đắn đo. Tôi bước vào công ty như một đứa nhóc lần đầu tới tiệm kẹo, vào phòng phỏng vấn ngơ khác và ấp úng một cách tội nghiệp. Được quăng cho một con game mobile lạ hoắc và được yêu cầu chơi thử để đánh giá tính năng game. Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, tới mức mà khi đó tất cả những gì tôi làm là để mặc mọi thứ cuốn trôi đến đâu thì đến.

Công việc về game không đẹp như tôi tưởng, đó là một thế giới cạnh tranh khốc liệt, có những thứ với tôi là chuẩn mực thì ở đây chẳng đáng một xu. Có những điều tưởng như rất nhảm nhí nhưng lại trở nên cần thiết để mang tới thành công cho một tựa game. Ở nơi đây tôi học được cách lắng nghe và tiếp thu, ở đây tôi học cách bỏ qua cái tôi của mình, tiếp nhận những thứ mà mình đã từng coi nó là tầm thường, vô vị.

Trong ngành công nghiệp game, đam mê là thứ quá nhỏ bé để giúp bạn trụ vững và chỉ quyết tâm thôi vẫn là chưa đủ. Có nhiều lúc tôi muốn từ bỏ nhưng nhìn K, nhìn anh ấy vẫn cố gắng nỗ lực từng ngày, tôi lại càng quyết tâm theo đuổi đam mê của mình. Cho đến tận bây giờ, sau khi nhìn lại những gì đã trải qua, tôi thấy mình đã có thể đứng vững trên con đường đầy trắc trở này. Với tôi game không chỉ là đam mê, nó là một phần con người của tôi, là cách tôi sống, cách tôi nhìn nhận thế giới này và là cách tôi chứng minh bản thân mình.

Cô gái xa lạ đã đem tôi đến với thế giới game muôn màu

Anh bạn kỳ diệu định hướng cho tôi con đường để theo đuổi ước mơ

Và người đàn anh hay ngã cho tôi được nhìn thấy những khó khăn để đạt được nó

Nếu không có ba người họ, tôi có lẽ đến bây giờ vẫn sẽ chỉ là một thằng to xác ngờ nghệch sống theo sự sắp đặt vô lý của cha mẹ. Nếu không có ba người họ, tôi sẽ mãi lạc hướng và không thể tìm thấy ước mơ thực sự của mình. Nếu không có ba người họ, tôi sẽ như bao con người khác, ngu ngốc, khờ dại, mộng tưởng, viển vông và sống vô phương hướng. Cám ơn cô gái kì lạ vì thế giới mà cô mang tới, cám ơn anh bạn kỳ diệu vì đã chắp cánh cho đam mê của tôi và cám ơn anh K, vì giúp em chạm tới ước mơ của mình.

Cám ơn mọi người, những thần tượng của tôi!

Để tham gia cuộc thi Cây Bút Vàng mùa 2, các bạn hãy gửi bài viết về hòm thư caybutvang@gamek.vn.

Thông tin chi tiết xem tại ĐÂY.

Cùng đọc các bài dự thi khác của Cây bút vàng 2018 tại ĐÂY.